Lam Nương Thi ngồi trước kính tử đeo lên những chiếc trâm vàng tinh xảo được chế tác, lại mỉm cười tự ngắm dung mạo bản thân trong chiếc kính tử kia.
Trầm Bích ở bên cạnh vấn tóc cho nàng ta xong xuôi, một bên chu đáo đeo hộ giáp cho nàng ta: " Quý phi, hôm nay người thật sự không tới thỉnh an Hoàng hậu hay sao?"
Nàng ta bật cười: " Chẳng bao lâu nữa ả ta sẽ trở thành một phế hậu không hơn không kém, không thỉnh an một buổi cũng chẳng sao cả.
Nàng ta còn có thể làm gì được ta? Đi cáo trạng với Hoàng thượng sao, Hoàng thượng còn đang đau đầu về bệnh tình của Thái Hậu, làm gì có thời gian mà sủng ái nàng ta.
Ngươi nói xem Thái Tử ở Đông cung mất đi, vậy thì ta có thể một bước lên phượng hoàng rồi"
Tiếng cười vang lên trong tẩm cung khiến Trầm Bích nhăn mặt, nàng ta không dám tùy tiện rời đi.
Nhưng trong lòng lại vô cùng lo sợ nếu như kế hoạch của Lam phi thật sự thành công, nàng ta lên nắm phượng vị vậy thì giang sơn này chẳng mấy chốc cũng sẽ bị nàng ta thôn tính cả, mà Trầm Bích lại chẳng thể làm gì, tính mạng của nàng ta đều nằm trong tay Lam phi.
Trầm Khiêm từ ngoài bước vào, hắn liếc nhìn Trầm Bích một cái rồi lại kính cẩn bẩm báo với Lam phi: " Nương nương, Thái tử hiện tại được Hoàng thượng đưa tới Hàn Lâm viện điều trị rồi.
Nô tài nghe nói buổi sáng ngày hôm nay khi đang thượng triều thì có vị Thái y tới bẩm báo, nói rằng Thái tử hiện đang lâm bệnh không thể trì hoãn điều trị thêm được, nên Hoàng thượng đã bãi triều rồi"
Lam phi nở một nụ cười, Thái Tử phát bệnh đồng nghĩa với việc kế hoạch của nàng ta cũng đã thành công.
Không còn Ngôn Từ Đường thì Bất Ý trong mắt nàng ta cũng như một cái gai nhỏ dễ dàng nhổ đi để leo lên phượng vị, không uổng công nàng ta chờ đợi bấy lâu nay, trên khóe miệng lộ ra nụ cười mãn nguyện
Lương tâm của Trầm Khiêm dường như bị cắn rứt, Hoàng hậu đã cứu hắn ta một mạng hắn lại vì để cứu mạng Trầm Bích mà như một con cẩu quẩn quanh ngoan ngoãn nghe Lam phi sai bảo, tốt xấu gì đều làm.
Hắn cúi đầu khẽ thở dài một hơi, chỉ mong tâm độc trong người Tố Hương sớm tiêu tán, có như vậy nàng ta mới có thể mau chóng nhớ lại mọi chuyện
Dã Thanh xuất phủ tới Vân Tịch lâu tìm Triệu Tử Khâm, lúc nàng ta vừa tới nơi đã trông thấy Tử Khâm cùng với bà chủ trọ nói chuyện vui vẻ, hắn còn giúp bà ta chuyển mấy thứ đồ lặt vặt trong sân trọ.
Dã Thanh mỉm cười đi tới phía Tử Khâm: " Tử Khâm, ngươi cũng khỏe nhỉ.
Giang hồ dạo này không hành tẩu nữa nên dùng sức lực chuyển vào việc bê vác đồ sao?"
Triệu Tử Khâm liếc Dã Thanh một cái, hắn đặt chiếc bàn gỗ trên tay xuống rồi mỉm cười: " Cô đang coi thường ta sao? Những chuyện vặt vãnh như thế này chỉ là ta muốn thư giãn gân cốt một chút thôi, dù sao cũng có thể giảm được một chút ngân lượng.
Phải rồi, Tố Hương hiện tại sao rồi? đã tỉnh lại chưa"
" Tố Hương tỉnh rồi, ta tới đây là để kêu ngươi vào cung một chuyến ôn lại chuyện cũ với muội muội ngươi".
Dã Thanh mỉm cười nhìn hắn, hắn lại như có như không tiến tới chuyển nốt một bộ bàn ghế gỗ vào bên trong, bà chủ trọ trông thấy có nữ nhân tới tìm hắn, không kìm được mà trêu chọc hai người
" Chà, cô nương đây có phải nương tử của hắn không? phu thê mới cưới đều có chút chuyện giận dỗi nhau nhưng mà cô cũng không nên đuổi phu quân của cô ra ngoài đường thuê trọ như vậy chứ, được rồi lão đây không làm phiền hai người tâm sự.
Ngươi bê nốt bộ bàn ghế này thôi, rồi mau dỗ nương tử ngươi đi đấy"
Bà lão chủ trọ mỉm cười, chỉ tay lên phía Triệu Tử Khâm khuyên bảo, hắn đặt bộ bàn ghế kia xuống.
Gương mặt Dã Thanh lúc này hiện lên phảng phất màu hồng nơi gò má, nàng ta còn chưa thành thân thì lấy đâu ra phu quân mà đuổi ra đường chứ.
Triệu Tử Khâm trông thấy dáng vẻ ngượng ngùng kia của Dã Thanh hắn liền không nhịn được mà bật cười thành tiếng
" Cô đang ngại sao? Chuyện này thì có gì đâu, hay là bình thường cô cũng đuổi phò mã của cô như vậy nên mới đỏ mặt, như vậy không được, nữ nhân phải hiền thục một chút đanh đá như vậy sẽ dọa phò mã của cô chạy mất đó".
Gương mặt Dã Thanh lúc này đã không thể đỏ hơn, nàng ta hướng mắt nhìn về phía Triệu Tử Khâm đang bật cười vui vẻ, giọng nói trầm trầm
" Ta còn chưa thành thân, rốt cuộc bây