Tố Hương dịu dàng nở một nụ cười, nàng ta đưa tay dùng chút sức lực yếu ớt lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt của nàng rồi thều thào không thành tiếng: " Chủ tử..
người đừng khóc...!người đừng khóc...! nô tỳ cuối cùng cũng đã có thể trả lại ân huệ của người..
chủ tử, nô tì gặp được người ở kiếp này, được hầu hạ người như vậy đã đủ rồi"
Bất Ý nắm lấy tay nàng ta, nếu không phải tại nàng không tránh né, Tố Hương cũng sẽ không phải chịu một kiếm này giúp nàng.
Ân huệ của nàng cứu nàng ta bằng một hai câu nói, ân huệ mà nàng ta trả lại cho nàng lại chính là một mạng sống.
Nàng lắc đầu, rồi lại gật đầu, mãi vẫn chẳng thể nói lên thành lời
Một tiếng nấc nghẹn nức nở vang lên, Tố Hương phun ra một ngụm máu tươi, sức lực của nàng ta đã chống đỡ tới cực hạn.
Nàng ta đưa mắt nhìn Triệu Tử Khâm rồi lại mỉm cười với hắn
" Huynh đưa muội đi,..
chúng ta cùng về Bắc Thanh ngắm cảnh nhé?"
Lời này vừa dứt, bàn tay của Tố Hương cũng rơi xuống không trung đập xuống nền đất, cả cơ thể dần trở nên lạnh buốt.
Triệu Tử Khâm gật đầu trong tuyệt vọng, hắn ôm chặt lấy nữ nhân trong lòng không ngừng gọi hai tiếng muội muội...!muội muội của hắn đã tha thứ cho hắn, nhưng lại không tha thứ cho bản thân.
Hắn cũng chỉ vừa mới nhận lại muội muội của mình thôi mà...
Dã Thanh đi tới nhẹ nhàng đặt tay lên vai Triệu Tử Khâm, hắn cúi mặt không muốn để nàng ta trông thấy bộ dáng đau lòng này.
Dã Thanh không nói, nàng đưa tay kéo Bất Ý đứng lên.
Triệu Tử Khâm điều chỉnh tư thế bế lấy Tố Hương rồi chầm chậm cúi người hành lễ với Bất Ý, hắn thẫn thờ đem nữ nhân mặc y phục hạnh hồng bước ra bên ngoài
Trời phủ tuyết trắng giăng kín lối đi.
Dã Thanh cũng không kìm được lòng mình, cuối cùng vẫn cầm theo một chiếc ô chạy theo Triệu Tử Khâm tiễn hắn một đoạn đường về Bắc Thanh.
Thái Hậu lần chuỗi hạt trong tay, run run mà đứng lên, dáng vẻ như đã già đi hằng mấy tuổi
" Phản rồi, thật phản rồi"
Cung nữ bên cạnh đỡ lấy Thái Hậu, rồi dìu người bước tới trước mặt Ngôn Tận.
Hắn nhìn Thái Hậu, tâm trạng trùng xuống giống như một tiểu tử chuẩn bị nghe giáo huấn.
Nhưng có lẽ không phải như vậy...!Thái Hậu nhìn hắn hiền từ lại thương xót, cánh tay cầm theo chuỗi phật châu nâng lên không trung
" Hoàng thượng, lần này nếu như không có Hoàng hậu thì người coi như đã tuyệt tử tuyệt tôn khôn con không cái không người nối dõi rồi.
Người ta nói dưỡng mẫu không bằng sinh mẫu, nhưng người nhìn xem dưỡng mẫu không bằng ấy đã làm những gì? Ngay cả đặt bản thân vào nguy hiểm cũng không hề sợ hãi, người có hiểu lời của ai gia hay không?"
Ngôn Tận cúi đầu không đáp, hắn quả thật đã mải mê so đo được mất đối với nàng tới ngu muội nên mới để cho Lam phi có cơ hội làm càn.
Thái Hậu trông hắn không đáp cũng không nói thêm nữa mà chầm chậm rời đi, hắn đứng lặng một chỗ đưa mắt nhìn nàng
Bạch Nhan cùng Uyển Nhi đi tới đỡ lấy nàng, dìu nàng bước ra ngoài cùng với Thái Hậu.
Ngôn Tận vội chạy theo sau nàng nắm lấy tay nàng mà kéo lại, Bất Ý lại không chút phản kháng gục vào lòng hắn, hắn dường như cũng không lường trước được nàng sẽ quay lại ôm hắn, bước chân liền có chút loạng choạng
Phúc Vũ vội vàng buông cây dù đưa tay muốn đỡ hắn để hắn không ngã xuống, Ngôn Tận lại nhanh chóng bình ổn mà ôm lấy nàng.
Tuyết rơi xuống phủ lên tóc nàng từng hạt từng hạt, giống như những tảng đá lớn đè xuống vai nàng nặng nề.
Một thân Phượng y kiêu kỳ vùi lấp trong màn tuyết trắng phủ gục lên hoàng bào tạo nên khung cảnh bi thương đến lạ
Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên, giống như vô tình mà cứa sâu vào lòng người nghe thấy, khuôn mặt xinh đẹp kia của nàng đã tái nhợt đi vì không khí lạnh giá, sức lực toàn bộ cơ thể đều như bị rút đến cạn kiệt không sao chống đỡ nổi.
Ngôn Tận phủ hoàng bào lên người nàng, lặng lẽ vén gọn mái tóc nàng
" Chúng ta quay về An Các cung, ta mời thái y tới xem xét bệnh tình của nàng"
Trong giây lát hắn đỡ nàng lên, Bất Ý lấy hết cam đảm nhìn vào mắt hắn, đôi mắt hắn sâu thẳm không đoán được rõ tâm tư tựa như biển lớn.
Nàng tựa đầu vào lồng ngực hắn, lặng