Hai người đang nùng tình mật ý, ân ái lưu luyến, lại bị tiếng bước chân nhẹ nhàng dẫm lên nền tuyết cách đó không xa quấy nhiễu hứng thú.
Chiết Nhan hoàn hồn, bình tĩnh thong dong che chắn cho Bạch Chân, xua đi hàn khí của tuyết nhung trên người chàng, lại dùng một thuật pháp sắc bén túm kẻ rình coi kia ra.
"Đường đường Thượng Thần, Thanh Khâu Nữ Quân, Thiên Hậu tương lai, vậy mà cũng học được thói nghe lén góc tường à?"
Một con bạch hồ trắng muốt oa một tiếng, bị không lưu tình chút nào bắt được ném ra đất, tứ chi run run rẩy rẩy từ nền tuyết bò dậy, lắc mình biến hoá, biến thành tuyệt sắc mỹ nhân Tứ Hải Bát Hoang người người khen ngợi ngưỡng mộ.
"Ôi chao, tình cờ vậy, hai người cũng tới sau núi này ngắm cảnh tuyết à? Cảnh tuyết sau núi Côn Luân Hư nổi danh Tứ Hải, cả muội cũng đã mấy vạn năm không nhìn thấy rồi, hôm nay khó được hạ tuyết, nhàn rỗi cũng nhàm chán, tùy tiện ra xem..." Bạch Thiển vẫy vẫy tuyết đọng trên góc váy, vẫn duy trì gương mặt tươi cười nghênh người, chậm rãi lui về phía sau đến khoảng cách an toàn: "Muội chỉ đi ngang qua thôi, cảnh tuyết cũng ngắm xong rồi, không quấy rầy nữa.
Các huynh tiếp tục, ha ha..."
Bạch Chân tay mắt lanh lẹ vây khốn nàng, âm khí nặng nề đi qua xách sau cổ áo nàng lên: "Chiết Nhan, ngươi đi về trước đi.
Ta phải từ từ quản giáo con nhóc không biết học ngoan này đã."
"Ấy, Chân Chân..."
Chiết Nhan còn chưa kịp ngăn cản, Bạch Chân đã xách người đi không thấy bóng dáng.
Đương nhiên, hắn không phải muốn ngăn cản Bạch Chân dạy dỗ Bạch Thiển, chỉ là muốn nhắc nhở Bạch Chân đừng quên che chở mình, tránh cảm lạnh.
Bạch Chân kéo Bạch Thiển tới một góc khá là bí mật, sắc mặt ửng đỏ, ngữ khí hư trương thanh thế: "Nói, muội...!đi theo từ khi nào?"
Bạch Thiển hắng giọng, vòng vòng ngón tay, nhỏ giọng rầm rì: "Thì...!ngay sát sau...!huynh..."
"...! Vậy muội...!thấy hết rồi?" Rặng mây đỏ trên mặt Bạch Chân càng đậm, giữa ánh tuyết trắng xóa càng có vẻ đặc biệt ngon miệng.
Bạch Thiển gật gật đầu, lòng nghĩ nếu tứ ca nàng muốn giết người diệt khẩu, nàng nên làm thế nào để thoát thân đây?
Trong lòng nàng cũng khổ, hạ phàm gặp người trong lòng không ngờ bị tứ ca đi theo xem náo nhiệt, đã thế người ta còn xem đến quang minh chính đại, mà mình thì đang xin người ta đánh yểm trợ, cho dù lòng không vui cũng không dám phát giận với tứ ca.
Lường trước huynh ấy sẽ chịu không nổi dụ hoặc lôi kéo Chiết Nhan đến sau núi ngắm cảnh tuyết, định gậy ông đập lưng ông, cũng theo đến xem náo nhiệt, kết quả còn bị bắt tại trận.
Sớm biết như thế, nàng nên thành thành thật thật mà đứng ở nơi xa, xem tiết mục bọn họ cãi nhau ầm ĩ ôm ấp hôn hít cũng được rồi, cố tình nhịn không được lòng hiếu kỳ, muốn để sát vào nghe bọn họ nói lời ngon tiếng ngọt gì.
Tứ ca nàng xem náo nhiệt của người ta đến là yên tâm thoải mái, bị người ta rình coi ngược liền phát hỏa dạy dỗ người ta.
Cùng sinh ra làm hồ, tại sao nàng lại phải nghẹn khuất như vậy chứ?
Quả nhiên vẫn là vũ lực quyết định đãi ngộ!
Xấu hổ trầm mặc nửa ngày, Bạch Chân nheo mắt: "Thân là một nữ Thượng Thần vạn người kính ngưỡng, nếu bị mấy sư huynh của muội biết muội nhớ phu sốt ruột, nửa đêm ghé thăm phòng ngủ của tiểu Thái tử..."
Ý uy hiếp không cần nói cũng biết.
Thân là một Thượng Thần có thân phận có địa vị có phong thái, nếu nàng dám để lộ chuyện đêm nay ra một chữ, vậy tiết tháo gì đó, nàng cũng đừng hòng giữ được nữa.
Nàng xin Bạch Chân yểm hộ hạ phàm, vốn chính là không muốn bị các sư huynh mượn cớ này cười cợt, một đống tuổi rồi, có chút tâm tư càng không muốn người khác biết.
Quản giáo gì đó thực ra không có, Bạch Thiển không phải là tiểu cô nương chưa rành thế sự, có quản giáo cũng chẳng quản ra được cái gì, mục đích chủ yếu của Bạch Chân chỉ là bịt miệng, rốt cuộc thì vẫn da mặt mỏng.
Người khôn ăn nói nửa chừng, Bạch Thiển cũng rất có nhãn lực, nếu không nàng cũng sống uổng phí một đống tuổi như vậy.
Chỉ thấy nàng giơ tay phải lên với Bạch Chân, trịnh trọng nói: "Thành giao!"
Bạch Chân cũng giơ tay, đập tay với nàng, chấp thuận.
"Nhưng mà tứ ca ơi, huynh phải coi chừng Chiết Nhan nha.
Quấy nhiễu chuyện tốt của các huynh, không biết lão sẽ trả thù muội thế nào đâu."
"Yên tâm đi, muội quản cho tốt cái miệng của mình là được rồi."
Huynh muội hai người hoàn thành giao dịch, quay lại cổng lớn Côn Luân Hư, vừa đặt chân xuống đất liền thấy tiểu Phượng Cửu của bọn họ đang thê thê thảm thảm xúc động ai oán vạn phần mà ngồi dưới chân tường, vẻ mặt thương tâm muốn chết, trên người đọng đầy bông tuyết, xem ra đã ngồi đây khá lâu rồi.
Bạch Thiển đau lòng cực kỳ, chạy qua ôm sát nàng vào lòng trấn an, Mặc Uyên và Chiết Nhan nghe thấy động tĩnh cũng ra ngoài xem.
Mọi người đều hãm sâu vào tình yêu mà trao gửi chân tình, đối với Phượng Cửu cầu mà không được, có người đồng cảm thấu hiểu mà ảm đạm, có người tình cảm được đền đáp mà may mắn, đều dâng lên muôn vàn cảm xúc khó tả.
Lăn lộn như thế một phen, đều không còn thấy mệt mỏi hay buồn ngủ nữa, bày bàn ghế, tụ lại uống rượu chuyện trò.
Sầu cũng được, mừng cũng thế, đều tiêu với rượu hòa vào rượu, sáng nay có rượu sáng nay say.
Hôm sau, Bạch Chân một mình hộ tống Phượng Cửu trở về Thanh Khâu.
Mặc Uyên mới tỉnh lại không lâu, hơi thở chưa ổn định, thân thể cũng chưa khôi phục đầy đủ, Chiết Nhan vẫn cần canh giữ ở Côn Luân Hư coi chừng mấy ngày.
Chẳng qua tách ra mới một lần mặt trời mọc mặt trời lặn, Chiết Nhan đã nhớ Bạch Chân vô cùng, nhàn tới không có việc gì mà ôm bộ cờ bọn họ mới chơi không lâu trước đây tự đánh một mình, trong tay cầm quân cờ, cầm lòng không được lại nhớ tới dáng vẻ Bạch Chân chơi xấu hắn.
Đêm qua ngắm tuyết, Bạch Chân nghịch ngợm không nghe lời, thân thể nhất định bị nhiễm chút hàn khí, cũng không biết có chỗ nào khó chịu không? Lần này trở về rừng đào, nhất định phải sắc ít thuốc bổ giải hàn mới được, có bệnh chữa bệnh, không bệnh thì khỏe thân.
Chỉ là thói không chịu uống thuốc của Bạch Chân, không dễ dỗ...
Bạch Chân rốt cuộc là một đại nam nhân thân thể khỏe mạnh, sao có thể chịu không nổi chút giá lạnh đó? Chỉ là Chiết Nhan luôn luôn sủng ái chàng vô cùng, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, ngay cả ánh nắng sớm hơi gắt chiếu vào người chàng, Chiết Nhan cũng sợ sẽ phơi đau chàng, hận không thể thời thời khắc khắc đem chàng giấu trong lòng mình, vĩnh viễn không để chàng bị một chút uy hiếp nào.
Chiết Nhan nhớ nhung Bạch Chân đến nhập thần, ngay cả bên cạnh có người tới cũng chưa chú ý.
Nhị đệ tử của Mặc Uyên thấy một người sống sờ sờ như mình đứng ngay cạnh chắp tay thi lễ cũng không gọi về lực chú ý của Chiết Nhan Thượng Thần, trong lòng không khỏi tò mò, mở miệng hỏi ra tiếng:
"Thượng Thần đang nghĩ gì vậy? Xuất thần như thế."
Lần này coi như đem thần trí Chiết Nhan đang chìm trong tương tư kéo về: "À, ta nhớ trước kia sư phụ ngươi thường nói, đệ tử Côn Luân Hư các ngươi ủ mật hoa đào giỏi lắm."
"Thứ đó chỉ để dỗ trẻ con thôi, ngọt chết đi được! Thượng Thần cũng có hứng thú?"
"Ngọt lắm hả? Vậy tốt lắm, lấy cho ta một ít mang về." Tưởng tượng đến Bạch Chân, trên mặt Chiết Nhan tràn đầy nhu tình như nước không hòa tan được, ngữ khí bất đắc dĩ lại sủng nịch: "Chân Chân từ nhỏ rất thích ăn ngọt.
Từ nhỏ bị bệnh là không chịu uống thuốc, nhất định phải có đồ ngọt mới chịu uống."
Côn Luân Hư gia giáo nghiêm minh, không giống Thiên cung có hẳn một đội quân hóng chuyện do Tư Mệnh cầm đầu, người ngoài rất hiếm ai biết đến mật hoa đào cũng là bình thường, cho nên dáng vẻ này của Chiết Nhan trong mắt đệ tử Mặc Uyên, hoàn toàn là hình tượng từ phụ cưng chiều con ngoan.
"Chân Chân? Thượng Thần thành hôn khi nào vậy ạ?"
Chiết Nhan hơi buồn bực: "Không phải con của ta, là Bạch Chân Thượng Thần."
Nhị đệ tử Trường Y bừng tỉnh ngộ: "Đúng vậy, đúng vậy, so với Chiết Nhan Thượng Thần, Bạch Chân Thượng Thần đúng chỉ là đứa trẻ mà thôi.
Ta lấy cho ngài nhiều một chút."
Ngẫm lại cũng phải, ngay cả Bạch Chỉ thân là cha ruột cũng chưa nuông chiều Bạch Chân bằng Chiết Nhan, chiều từ nhỏ đến lớn, lên trời xuống đất, thật đúng là không khác gì nuôi một đứa con trai.
Mà kể cả Chiết Nhan hắn đột nhiên có đứa con nào từ trên trời rơi xuống, phỏng chừng cũng kém xa khối thịt đầu tim Bạch Chân kia.
Có y thuật của Chiết Nhan cùng long khí của Côn Luân Hư an dưỡng, thân thể Mặc Uyên dần khôi phục bình thường, tuy không thể bằng ngày xưa, nhưng ít nhất không cần Chiết Nhan phải ngày ngày canh giữ điều dưỡng.
Bên này vừa hoàn thành sứ mệnh, Thanh Khâu lại xảy ra chuyện.
Phượng Cửu trong lúc vô tình