Hai ngày sau, Bạch Chân kéo theo Chiết Nhan về lại động Hồ Ly Thanh Khâu, vừa đến cửa động liền nghe thấy bên trong hết sức náo nhiệt.
Bạch Chân nắm tay Chiết Nhan, chạy chậm vào trong: "Mau lên đi, hẳn là Tiểu Ngũ bọn họ tới rồi."
Quả nhiên, đi vào liền thấy cả nhà đang vây quanh Bạch Thiển hàn huyên.
"Tiểu Ngũ." Bạch Chân cười hiền từ: "Mấy ngày nay muội đúng là tiêu dao thật đấy, bỏ cả con mình."
Sắc mặt Bạch Thiển đỏ lên, theo bản năng trừng mắt liếc Dạ Hoa một cái, căng da đầu sặc ngược lại: "Tứ ca nói đùa, tiểu muội thế nào cũng không sánh được với tứ ca và Chiết..." Thấy Bạch Chân nhăn mày lại, ánh mắt lăng liệt phóng đến, Bạch Thiển sửng sốt một cái, đột nhiên nhanh trí sửa miệng: "Khụ, và tứ ca phu biết sinh sống.
Nhớ trước đây hai người các huynh tân hôn yến nhĩ, một sớm phong rừng đào liền sớm chiều không phân biệt, ngay cả chuyện quan trọng về nhà thăm cha mẹ cũng quên, tiểu muội hổ thẹn sâu sắc không bằng!"
"Bình thường bình thường, tứ ca muội đây đường đường là nam nhi, đương nhiên không bị ướcc thúc bởi gia lễ nữ nhi." Bạch Chân biết rất rõ, lúc này giữ mặt mũi là thua.
"Phong tục hôn lễ từ trước đến nay chỉ phân biệt phu thê gả cưới, nào có phân chia nam nữ?" Bạch Thiển ra vẻ thâm minh đại nghĩa: "Có điều tứ ca từ nhỏ được tứ ca phu nuông chiều kiêu căng, tùy hứng một chút, về tình cũng có thể tha thứ, tiểu muội hiểu mà!"
Nghe được Chiết Nhan chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, ánh mắt Bạch Chân mềm nhũn, lòng tràn đầy ngọt ngào: "Thế nào, muội ngưỡng mộ à?"
"..." Bạch Thiển cứng họng, không còn lời gì để nói.
Đời này của Bạch Chân, thật sự khiến người cực kỳ ngưỡng mộ, quả thực dường như lớn lên trong vại mật Chiết Nhan tự tay điều chế, lúc nào cũng dễ chịu, sống thành bộ dạng người người hướng tới.
Hồ hậu tràn đầy bất đắc dĩ mà kéo tay Bạch Thiển vỗ vỗ, lại rất hận sắt không thành thép trừng mắt liếc Bạch Chân một cái, phì cười: "Hai đứa thật là...!cái gì cũng dám nói! Có biết xấu hổ không? Đã thành hôn hết rồi, nên thành thục một chút đi, sao cứ y như trẻ con vậy?"
Chiết Nhan nhẹ nhàng ôm chầm lấy Bạch Chân, ánh mắt dịu dàng dính chặt dung nhan tinh xảo kia không dứt: "Chân Chân như vậy rất tốt."
Dạ Hoa không cam lòng lạc hậu: "Thiển Thiển như vậy cũng rất tốt."
A Ly ngửa đầu nhìn trái nhìn phải, mờ mịt lôi kéo tay áo Phượng Cửu, thắc mắc: "Phượng tỷ tỷ, mẫu thân và tiểu cữu cữu đang nói cái gì vậy? Sao đệ nghe không hiểu?"
Phượng Cửu xoa xoa đầu A Ly: "Không hiểu là được rồi."
A Ly: "..."
Chiết Nhan nhéo eo Bạch Chân một cái, lúc thấy người kia quay lại mềm mại trừng mắt, ôn nhuận cười, Bạch Chân thoáng chốc tắt lửa, mơ mơ hồ hồ bị Chiết Nhan kéo ngồi xuống.
Bọn họ đến vừa đúng giờ cơm, lúc này thức ăn đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ mọi người ngồi xuống là có thể động đũa.
Bạch Thiển về nhà thăm cha mẹ, trừ cả gia đình, người vui vẻ nhất không ai ngoài Mê Cốc, nhảy nhót qua lại giữa phòng ăn và phòng bếp nhỏ, làm không ít món ngày thường Bạch Thiển thích ăn.
Lúc này đồ ăn đã đầy bàn, hắn công thành lui thân, quay về phòng bếp nhỏ chuẩn bị thêm một phần thức ăn tinh xảo hắn tự tay làm, lại xới một chén cơm tẻ thơm ngào ngạt, tỉ mỉ cất vào hộp đồ ăn, cao hứng phấn chấn xách đi.
Mê Cốc đi một vòng ngoài động, không gặp được người muốn tìm, nhưng nghĩ Tứ thúc nhà hắn cùng Chiết Nhan Thượng Thần đều đang ở đây, người nọ tất sẽ không cách quá xa, liền thử thăm dò hô một tiếng: "Tất Phương, ngươi ở đâu?"
Tất Phương đang nhàn nhã ngồi trên tán cây.
Y đã sớm thấy Mê Cốc, chỉ là nhìn bộ dáng đối phương mờ mịt tìm kiếm cảm giác rất thú vị, liền bình chân như vại đánh giá xem tiểu mộc tinh kia muốn làm cái gì.
Hóa ra là đang tìm mình!
Tiếng gọi thật cẩn thận kia giống như một cục đá nhỏ ném vào đáy lòng y, gợi lên vô số gợn sóng con.
Tất Phương phun mảnh lá cây trong miệng ra, mang theo chút ý xấu lặng yên không một tiếng động mà lắc mình đến sau lưng Mê Cốc, đột nhiên lên tiếng: "Ngươi tìm ta à?"
Mê Cốc giật bắn mình xoay người, thấy là Tất Phương liền thở dài một hơi, ôm trái tim nhỏ vỗ vỗ: "Sao ngươi đột ngột xuất hiện ngay sau lưng ta vậy? Làm ta sợ muốn chết!"
Tất Phương che giấu ý cười, ra vẻ vô tội: "Không phải ngươi tìm ta sao?"
Mê Cốc không phục, bĩu môi nhỏ giọng kháng nghị: "Ngươi im hơi lặng tiếng đột nhiên xuất hiện sau lưng ta như vậy, thực sự rất dọa người đấy!"
"Thanh Khâu là thánh địa của Hồ tộc, chẳng lẽ ngươi còn sợ có quỷ?" Tất Phương cong ngón tay búng búng đầu Mê Cốc, cười khẽ: "Lá gan nhỏ vậy à?"
Mê Cốc vừa ngượng vừa tức, quay đầu đi rầu rĩ nói: "Ta nhát gan lắm, xin lỗi!" Mình có lòng tốt tới đưa cơm cho y, kết quả y không chỉ hù dọa mình, còn chê cười mình nhát gan, sao lại có thể như vậy?
Không biết tại sao, trong lòng Mê Cốc bỗng nhiên rất ấm ức, muốn phát tiết một hồi.
Vừa nghe ngữ khí này, Tất Phương liền biết cảm xúc của Mê Cốc có vấn đề, không phải tức muốn hộc máu, không phải thẹn quá thành giận, mà là ấm ức và phẫn nộ.
"Không phải, ta chỉ đùa một chút thôi, không có ý gì khác!" Tất Phương cúi đầu tìm kiếm đôi mắt của Mê Cốc, lấy lòng: "Tóm lại là ta không đúng, ngươi đừng giận, được không?"
Ai ngờ Tất Phương dỗ xong, Mê Cốc lại càng ấm ức hơn.
Từ khi Bạch Thiển gả vào Thiên cung, trong lòng Mê Cốc không ngừng tuột dốc.
Bạch Thiển gả tới Thiên cung mới mấy ngày, còn chưa bằng nàng bình thường ra cửa du ngoạn mười ngày nửa tháng không về nhà, nhưng lại tạo ra cảm giác chênh lệch cực lớn trong lòng Mê Cốc.
Có thể nói quá khứ của Mê Cốc đều là vì Bạch Thiển mà sống, chiếu cố ăn uống cuộc sống hàng ngày của Bạch Thiển chính là điều quan trọng nhất, thậm chí là điều duy nhất có giá trị và ý nghĩa trong sinh mệnh của hắn.
Hiện giờ, Bạch Thiển gả đi Thiên cung, Mê Cốc lập tức mất trọng tâm cuộc sống, tưởng như giá trị tồn tại của hắn đột nhiên bị chôn vùi, làm tương lai của hắn không còn điểm tựa, giống như đứa trẻ bị người ta vứt bỏ, chỉ có thể ở yên tại chỗ xoay vòng vòng, mờ mịt vô thố không biết đi đâu về đâu, bởi vì không có bất cứ ai cần hắn.
Mê Cốc quen vô ưu vô lự, cũng không biết sầu là gì, đói thì ăn, mệt thì ngủ, quá lắm là phân ưu lo lắng thay cho Bạch Thiển và Phượng Cửu.
Mấy ngày nay sống đến mơ màng hồ đồ, ăn không ngon ngủ không yên, thường thường ngồi không nửa ngày chẳng biết nên làm cái gì.
Chỉ mới vài ngày, hắn gần như đã nếm hết tất cả cô độc trên đời.
Hôm nay Bạch Thiển về nhà thăm cha mẹ, Mê Cốc rất vui vẻ, giá trị của hắn lại trở về một chút, nhưng đã trải nghiệm cảm giác cô độc, hắn liền gấp không chờ nổi muốn khiến cho người nào đó chú ý mình một chút, chỉ một chút thôi cũng được.
Hắn vốn đã rất khắc chế, nhưng ở trước mặt Tất Phương lại nhất thời đánh mất tính cảnh giác, bất tri bất giác, lửa giận lập tức trào lên.
Trong lòng hắn vô cùng khát vọng có người sẽ coi trọng mình.
Tất Phương dịu dàng dỗ, tựa như một cái chìa khóa, mở ra gông xiềng khóa chặt tất cả mặt trái cảm xúc của hắn, bởi vì Tất Phương làm hắn tin, ít nhất trong khoảnh khắc này, hắn cũng có thể được đối xử dịu dàng.
Cho nên Mê Cốc phóng túng chính mình phát tiết cảm xúc: "Vốn dĩ chính là ngươi sai! Ta đưa cơm cho ngươi, ngươi còn dọa ta, còn chê cười ta nhát gan.
Ta muốn vứt hết đồ ăn đi không cho ngươi ăn nữa!"
Mê Cốc bất thình lình làm mình làm mẩy, người ngoài nhìn vào đại khái là có chút vô cớ gây rối.
Ấm ức hay tức giận gì, chỉ cần nói ra là được rồi mà.
Nhưng Tất Phương đâu quan tâm Mê Cốc có phải vô cớ gây rối hay không, y chỉ nhìn thấy hai mắt Mê Cốc đỏ lên, ngân ngấn nước mắt, thoạt nhìn đáng thương lại đáng yêu, hơn nữa người ta còn đặc biệt tới đưa cơm cho y, chỉ riêng việc này thôi, y cũng phải dỗ người ta đến cùng.
Tất Phương không có kinh nghiệm dỗ người, nhưng đã học được không ít thủ đoạn từ trên người Chiết Nhan.
Y giơ tay sờ sờ đầu Mê Cốc, thái độ nhận sai rất tốt: "Thực xin lỗi, ta sai rồi." Ngay sau đó bắt lấy tay Mê Cốc vỗ lên mặt mình: "Ta cho ngươi đánh một trận xả giận được không?"
Tất Phương lúc này cũng không nghĩ quá nhiều, y chỉ học vẹt mấy chiêu Chiết Nhan hay dùng để dỗ Bạch Chân, hơn nữa Bạch Chân cũng không nỡ làm đau Chiết Nhan, mỗi khi tay đến gần mặt Chiết Nhan thì chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, tức giận gì cũng tiêu hết, mà y chỉ vì muốn cho Mê Cốc nguôi giận, lại không ngờ đối phương tức giận đỏ mặt, giật tay lại quay người đi ôm hộp đồ ăn ngồi xổm xuống đất.
Tất Phương vội vàng chạy đến bên cạnh hắn tiếp tục dỗ: "Tiểu mộc tinh, ta đói bụng rồi, có thể thương xót cho ta ăn một miếng không?"
Khổ nhục kế cũng là chiêu Chiết Nhan dùng thuận tay nhất.
Mỗi khi Bạch Chân bị trêu đùa tàn nhẫn muốn nổi giận, Chiết Nhan liền lon ton dán qua nói mình chỗ này không khỏe chỗ kia khó chịu, quấn quýt một hồi, tất cả không thoải mái đều biến thành thoải mái.
Mê Cốc hừ một tiếng, hơi hơi nghiêng đầu, không thèm để ý người ta.
Tất Phương không ngừng cố gắng: "Trước khi ngươi tới ta còn định tìm ít quả dại lót bụng, chờ Chiết Nhan Thượng Thần và quân thượng nhà ta về rừng đào, cũng không biết đã đến giờ nào rồi, kết quả nghe thấy ngươi gọi ta, ta bỏ cả tìm hoa quả, vội vàng tới đây tìm ngươi.
Bây giờ nghe thấy mùi hương, càng đói bụng."
"Chính ngươi không đi vào trong động, còn trách động Hồ Ly chúng ta không chiêu đãi ngươi ăn cơm sao?" Mê Cốc ngoài miệng dỗi, lại vẫn mở nắp hộp đồ ăn lấy thức ăn ra: "Mau ăn đi, ăn xong ta còn phải mang chén bát về rửa nữa."
Tất Phương ôm bát cơm tẻ, vẻ mặt lấy lòng: "Nào dám trách? Ta biết cô cô nhà ngươi trở về ngươi nhất định không thanh nhàn.
Ngươi đã bận rồi, ta không nỡ làm phiền ngươi, nhưng ta lại không thích làm phiền người khác chiêu đãi ta, liền tự mình giải quyết.
Ai ngờ ngươi tốt như vậy, còn đặc biệt làm riêng cho ta."
Người khác thì không tiện làm phiền, còn mình thì không biết xấu hổ mà quấy rầy?
Đây là cái đạo lý quỷ quái gì?
Lỗ tai Mê Cốc đỏ lên, lắp bắp nói: "Ai...!ai tốt chứ...!Ta chỉ tiện tay thôi!"
"Được được được, tiện tay." Tất Phương nuốt một miếng, đột nhiên hỏi: "Ngươi ăn chưa?"
Mê Cốc dừng một chút, lắc đầu: "Ta chưa đói bụng, lát nữa trở về rồi ăn."
Tất Phương nghẹn lại, đầu quả tim như thình lình bị chọc một chút.
Mê Cốc chỉ mang đến phần thức ăn cho một người, bát đũa cũng chỉ có một bộ, hai người dùng tạm không đủ.
Tất Phương dứt khoát bỏ đồ ăn lại vào hộp, kéo Mê Cốc đứng dậy, ngữ khí không cho phản đối: "Trở về cùng nhau ăn."
Chiết Nhan ăn chực bữa cơm, nắm tay Bạch Chân định đi.
Hết cách rồi, hắn thật sự nhịn không nổi cảnh cô vợ nhỏ vứt bỏ mình đi chuyện trò vui vẻ với người khác.
Kết quả, ra cửa động tìm không thấy vật cưỡi...
Bạch Chân bỗng nhiên nổi hứng thú, cong khóe miệng gãi gãi lòng bàn tay Chiết Nhan, thân mình chậm rãi rúc vào lòng hắn, tiếp đó ngửa đầu rướn lên, lấy lòng hôn khóe miệng hắn.
Chiết Nhan thụ sủng nhược kinh, đột nhiên sinh ra linh cảm xấu: "Chân Chân, ngươi không phải là..."
Bạch Chân chớp đôi mắt to ngập nước, vùi đầu cọ cọ cổ Chiết Nhan, ngón tay còn vẽ xoắn ốc trên ngực hắn, trong miệng làm nũng, âm thanh mê người: "Vậy ngươi có đồng ý không?"
"Đồng ý!" Chỉ cần có thể làm tâm can tiểu bảo bối của mình vui vẻ, Chiết Nhan