Pháo hoa tượng trưng cho lãng mạn và chúc phúc oanh oanh liệt liệt phóng đến nửa đêm, bụi mù tan mất, đám đông dần tán, chỉ còn hoa đăng chạy dài từ đầu đường đến cuối phố, ánh nến vẫn vô cùng náo nhiệt lập loè lúc tối lúc tỏ, vẽ ra một vệt màu lung linh ấm áp dưới bầu trời đêm.
Chiết Nhan nắm tay Bạch Chân bước chậm trên đường phố vắng vẻ, ven đường lác đác mấy người bán hàng rong đang dọn dẹp, bóng người linh động vẫn còn sót lại vài phần không khí vui mừng ban nãy.
Bạch Chân ngẩng đầu nhìn hoa đăng, bỗng nhiên cười: "Chiết Nhan, bây giờ ngươi có cảm thấy hội đèn lồng này chỉ thuộc về hai chúng ta không?"
Bất luận là biển người tấp nập náo nhiệt, hay là trống vắng tịch liêu, chỉ cần bên người có ngươi, mọi điều đều vừa đủ tốt đẹp.
Chiết Nhan hơi suy tư, gật gật đầu, ngay sau đó nhếch mép nở một nụ cười mỉm mê người: "Thì ra trong lòng Chân Chân vẫn luôn muốn cùng ta trải nghiệm thế giới hai người sao?"
"..." Bạch Chân đã sớm miễn nhiễm với lão phượng hoàng không biết xấu hổ này, cho dù trong lòng ngượng ngùng cũng không ngại chàng lời lẽ chính đáng sặc ngược lại: "Thì đã sao, cũng đâu có gì không dám cho người ta biết!"
Chiết Nhan vẫn luôn nghiêng đầu nhìn chăm chú vào Bạch Chân, tất nhiên không bỏ lỡ một tia thẹn thùng vi diệu trên mặt tiểu hồ ly, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên dung nhan trắng hồng tinh xảo, hồn nhiên mà mê người.
Người này, bất luận nhìn bao lâu, hắn vẫn sẽ nhịn không được cảm thán: Cho dù là cảnh đẹp cực hạn nhất trên thế gian, cũng không thể thắng nổi một ánh mắt nụ cười của người bên cạnh.
Chân Chân của hắn quả thực đẹp không gì sánh được.
Mà người tuyệt đẹp như vậy, là của hắn.
Chiết Nhan nhịn không được cúi người ôm lấy Bạch Chân, dịu dàng cắn khẽ lên khóe miệng chàng, trêu đùa: "Phu phu chúng ta thật đúng là tâm ý tương thông."
Bạch Chân nâng cổ tay áo xoa xoa nước bọt trên khóe miệng: "Lão phượng hoàng, khắc chế một chút."
"Chỉ biết làm ta đau lòng!" Chiết Nhan vô cùng sủng nịch chấm chấm chóp mũi Bạch Chân, xoay người nắm tay chàng tiếp tục từ từ dạo bước.
Bạch Chân theo bản năng đỡ eo, ấm ức nhỏ giọng nói thầm một câu: "Hừ, lúc ở trên giường sao không biết đau lòng ta đi!"
Trên giường Chiết Nhan dịu dàng đến cực điểm, đồng thời cũng tham lam đến cực điểm.
Ai ngờ tai Chiết Nhan quá thính, nghe hết lời này không sót một chữ: "Chuyện đó đâu có giống?" Hơn nữa rõ ràng chính chàng cũng rất thích!
Muôn vàn thương, tất cả yêu, nên làm vẫn phải làm.
Đêm dần sâu, họ tìm một khách điếm ven đường ngủ trọ, lúc Bạch Chân giúp Chiết Nhan thay quần áo mới phát hiện quần áo và tóc của Chiết Nhan đều dính không ít bụi mù, chớp mắt một cái, sắc mặt lập tức đỏ ửng.
Trận thân thiết trên nóc nhà kia không kịch liệt lắm, lại quá mức quên mình, lúc Chiết Nhan nhớ tới thi pháp giăng kết giới thì pháo hoa đã phóng cả buổi, chàng được Chiết Nhan che kín dưới thân, còn Chiết Nhan thì lại lấm lem triệt để.
Bạch Chân giơ tay, đang muốn thi pháp làm sạch sẽ giúp Chiết Nhan, ai ngờ đối phương lại bắt lấy tay chàng ngăn lại.
"Làm sao vậy?"
Chiết Nhan ôm eo chàng, môi tiến đến bên tai thổi khí: "Ta đã phân phó tiểu nhị khách điếm chuẩn bị nước ấm tắm gội rồi."
"Hơn nửa đêm, sao còn làm phiền..." Hơi thở cực nóng phả bên tai Bạch Chân, làm đầu óc chàng nóng lên, nhất thời không quá linh hoạt, đột nhiên phản ứng lại, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: "Ngươi..."
Đầu Chiết Nhan chui vào cổ Bạch Chân cọ tới cọ lui, vòng tay trên eo cũng siết chặt hơn, trong miệng rầm rầm rì rì làm nũng: "Chân Chân, ta muốn ngươi, ta nhịn không được!"
"Ngươi như vậy..." Bạch Chân tự sa ngã, tùy ý Chiết Nhan giở trò với mình.
Chàng không có cách nào nói không, đối mặt với Chiết Nhan yếu thế lấy lòng như vậy, chàng chỉ nghĩ ngay cả mệnh cũng cho hắn: "Ngươi như vậy, ta cũng nhịn không được!"
Chiết Nhan nhắm chuẩn đôi môi đang khép mở, hôn lên.
Người này luôn là thế, đôi khi sẽ đột ngột thổ lộ một lời âu yếm thẳng thắn mà thuần túy, ngôn ngữ không có quá nhiều đặc biệt hay sâu sắc, giữa những con chữ lại tràn đầy tình yêu và dung túng, lần nào cũng đánh thẳng vào trái tim hắn, làm hắn hận không thể đem người ấn vào xương tủy.
Tiểu hồ ly nhà hắn sao có thể khiến hắn đau lòng như vậy? Vốn tưởng đã dùng hết toàn bộ sức lực mà thương, mà chiều, thậm chí đặt tiểu hồ ly ngây thơ này lên đầu quả tim mà nâng niu, nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ, như thế nào cũng không đủ!
Lúc này đã qua nửa đêm, không bao lâu sẽ nghênh đón bình minh, nhưng bọn họ ai cũng không quan tâm đêm nay là đêm nào.
Họ vốn chính là thần tiên quyến lữ, nên dùng thời gian cả đời để tận tình thanh sắc!
Bạch Chân giống một cục bột nếp trắng trẻo mềm mịn bị Chiết Nhan ôm vào thau tắm, vì tránh cho nước lạnh đi giữ chừng làm lạnh Chân Chân nhà hắn, Chiết Nhan đặc biệt thi pháp vào nước, duy trì nhiệt độ ở mức thoải mái nhất.
Hai người nghịch ngợm trong nước hơn một canh giờ, cuối cùng, Bạch Chân như con tôm luộc nóng hôi hổi bị Chiết Nhan vớt từ trong nước ra, lại nhẹ nhàng lau khô thân mình nhét vào ổ chăn bôi thuốc.
Tắt đèn xong, Chiết Nhan chui vào ổ chăn ôm lấy Chân Chân nhà hắn cảm thấy mỹ mãn, mà Bạch Chân thì cuộn tròn vào lòng Chiết Nhan hơi thở thoi thóp.
Tính ra, ở trong nước so với trên giường mềm mại còn tốn thể lực hơn nhiều.
Lúc tỉnh dậy đã là mặt trời lên cao, Bạch Chân mơ mơ màng màng mở mắt, bất thình lình đâm vào ánh mắt dịu dàng đủ để mình chết chìm của Chiết Nhan, mềm mại mà nức nở một tiếng, đầu vùi vào ngực Chiết Nhan cọ cọ, lại ngẩng đầu lên liền tỉnh táo hơn rất nhiều.
Chiết Nhan vỗ về thái dương chàng, hôn lên môi một cái, dịu dàng hỏi: "Đói bụng không? Muốn ăn gì hay là nằm thêm một lát?"
Bạch Chân há miệng thở dốc, cảm giác cổ họng gần như nứt toác liền không muốn nói chuyện nữa.
Chiết Nhan giăng kết giới quanh phòng, bởi vậy chàng cũng kêu có chút không kiêng nể gì.
Rúc vào ngực Chiết Nhan một lát, Bạch Chân giãy giụa xoay người bò lên trên người đối phương, rầm rì cọ xát cả buổi mới mở miệng: "Giờ nào?"
Dòng khí ấm áp lập tức phả vào xương quai xanh của Chiết Nhan, giọng nói khàn khàn mềm mại của Bạch Chân lướt qua lỗ tai xâm nhập thẳng vào tim hắn.
Chiết Nhan liều mạng áp chế dục hỏa, lại vẫn cầm lòng không nổi nuốt nuốt nước bọt, yết hầu không chịu khống chế mà run run, lời nói ra cũng không quá nhanh nhẹn: "Khụ, đại khái vừa qua buổi trưa...!Sớm lắm!"
Tầm mắt Bạch Chân vừa lúc dừng trên yết hầu gợi cảm của Chiết Nhan, đôi mắt ướt đẫm theo đường cong ái muội trượt xuống phía dưới, lại nhìn thấy vết đỏ như ẩn như hiện trong cổ áo.
Chàng luôn luôn thích gặm xương quai xanh xinh đẹp của Chiết Nhan...
Những vết đỏ nông sâu khác nhau, chói lọi chỉ ra mình đêm qua có bao nhiêu nhiệt tình.
Lỗ tai Bạch Chân đỏ lên, yên lặng giấu mặt vào ngực Chiết Nhan âm thầm đắc ý, lại không biết chiến tích của Chiết Nhan ở trên người chàng mới thực sự là chồng chất như núi.
Chiết Nhan nhéo nhéo vành tai hồng nhuận của Bạch Chân, cười khẽ: "Khó chịu à?"
Ngực chắc là bị cắn sưng lên, Bạch Chân bò trên người Chiết Nhan bị đè ép đến nháy mắt cảm giác có hơi đau, eo cũng hơi nhức, mông đã là chết lặng, yết hầu lúc đầu không quá thông thuận, lúc này mở miệng, giọng nói đã có chút khá lên...
Không có gì vấn đề lớn, mỗi lần xong việc Chiết Nhan đều chăm sóc chàng rất kỹ, chờ dược hiệu của thuốc đặc trị hoàn toàn phát huy, hẳn là có thể hành động tự nhiên.
Bạch Chân nhẹ nhàng lắc đầu, lười nhác nói: "Nằm một lúc nữa rồi dậy."
"Được."
Đến khi rửa mặt, Bạch Chân mới thấy vết đỏ trên cổ mình trong gương đồng.
Chỉ một mảnh trên cổ cũng đã thảm không nỡ nhìn, ngay cả dưới cằm cũng xuất hiện thêm một dấu răng không sâu không nông, có thể tưởng tượng được thân thể dưới quần áo bị tàn phá ghê người cỡ nào!
Bạch Chân hơi giật mình nhìn một hồi, mới giơ tay ngựa quen đường cũ xóa đi dấu vết mấy chỗ lộ ra.
Chiết Nhan thấy thế, thò lại gần ôm Bạch Chân thân mật thêm một trận, miệng cắn cắn chỗ này hôn hôn chỗ kia, tốn một đống sức lực mới khó khăn lắm nhịn xuống không hút ra những dấu vết đó lần nữa!
Chân Chân nhà hắn thật sự quá thu hút, mỗi khi ra cửa luôn có vô số ánh mắt không đếm được dừng trên người chàng.
Lão phượng hoàng sống mấy chục vạn năm, nội tâm càng ngày càng hẹp hòi, một chút cũng không chấp nhận được người khác mơ ước cục cưng bảo bối của hắn, thời thời khắc khắc muốn đánh dấu quyền sở hữu của Chiết Nhan hắn.
Bạch Chân ngoan ngoãn dựa vào ngực Chiết Nhan mặc hắn muốn làm gì thì làm, đợi hắn thân mật đủ rồi, mới duỗi tay túm cổ áo đối phương rướn lên, trả thù cắn một cú tàn nhẫn lên yết hầu hắn.
Chưa hết, còn cảnh cáo: "Không được che!"
Chiết Nhan sờ sờ cổ, tươi cười đầy mặt: "Ừ, không che!"
Đây với hắn mà nói, chẳng qua là một phương thức loại khoe mẽ khác thôi.
Nhìn xem, Chân Chân nhà ta nhiệt tình với ta cỡ nào!
Nói là trả thù, kỳ thật Bạch Chân chưa chắc không mang tâm tư giống với Chiết Nhan.
Trong mắt chàng, bất luận bên trong lão phượng hoàng keo kiệt mưu mô lại ấu trĩ cỡ nào, nhưng dung mạo kia mới thật sự là ôn nhuận như ngọc, phong lưu phóng khoáng, mị lực toát ra từ đầu đến chân đủ để mê hoặc tất cả mọi người.
Chàng chính là minh chứng rõ nhất!
Người quen thuộc với Bạch Chân và Chiết Nhan đều có thể nhìn thấu vài phần tâm tư này của hai người, đối với điều này, bọn họ tỏ vẻ: Không phải tất cả mọi người đều là Bạch Chân, cũng không phải tất cả mọi người đều là Chiết Nhan!
Ngụ ý, hai người bọn họ thu hút không ít người, nhưng tồn tại hấp dẫn trí mạng nhất chỉ có lẫn nhau!
Dùng cơm xong, trời đã ngả về tây, Bạch Chân mang theo Chiết Nhan đến trà lâu chàng từng dẫn Bạch Thiển đi nghe diễn.
Bầu trời một ngày, nhân gian một năm, thế gian mấy vòng dâu bể, trà lâu này đã trải qua vô số thay triều đổi đại, phá đi dựng lại, quyền bính đổi thay, việc làm ăn vẫn kéo dài như cũ.
Bạch Chân tất nhiên không có phẩm vị thế nhân trăm thái như Bạch Thiển, hiểu được cảnh giới nhân sinh của chính mình, cũng không phải rất thích nghe hí khúc, chỉ là thỉnh thoảng nghe một hồi cũng coi như tiêu khiển.
Không thể tránh khỏi, Chiết Nhan ra cửa liền thu được không ít ánh mắt một lời khó nói hết, nhưng hắn đi đường hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, không chút xấu hổ, còn cho rằng là vinh quang, vẻ mặt kiêu ngạo cực kỳ, ngược lại làm cho Bạch Chân ngượng ngùng.
Thật vất vả đi tới trà lâu, tầm mắt mọi người phần lớn tập trung trên sân khấu kịch, Bạch Chân cũng nhẹ nhàng thở ra.
Trên đài diễn khúc Đỗ Lệ Nương và Liễu Mộng Mai(*), Bạch Chân cắn hạt dưa lẩm bẩm: "Hứ, chẳng qua là chuyện thấy sắc nảy lòng tham thôi, thế mà cũng có thể diễn đến cảm động đất trời như vậy."
Chiết Nhan lại như đi vào cõi thần tiên, nghĩ đến việc cùng Chân Chân nhà hắn trong mộng mây mưa, không phải là không thể, nhưng không cần thiết.
Rốt cuộc, người trước mắt đã là người dưới thân, hắn sớm đã mộng tưởng trở thành sự thật rồi.
Chiết Nhan uống ngụm trà, thích ý nói: "Bất luận là thấy sắc nảy lòng tham hay là vừa gặp đã thương, chỉ cần thật tâm thật lòng, cũng coi như là một điều tốt đẹp."
Bạch Chân gật gật đầu: "Cũng đúng."
Chiết Nhan rất cảm khái.
Lúc trước nếu hắn có khí phách như Liễu Mộng Mai nói thích là thích, vậy hắn cùng Chân Chân có lẽ đã sớm...
Có điều hắn cũng không cảm thấy tiếc nuối.
Liễu Mộng Mai chỉ vì thân ở trong mộng, tất cả những gì làm chỉ cần thuận theo bản tâm, mà hắn thì không thể, bởi vì quá mức trân trọng, ngược lại không dám dễ dàng xuống tay, chỉ cẩn thận che chở...!Có thể ngày ngày làm bạn ở bên đã là hạnh phúc lớn lao.
Khi đó tuy tâm ý không rõ, lại bởi vì ăn ý lẫn nhau, bọn họ từ đầu đến cuối, thưởng hết tương tư ngọt, không biết tương tư khổ.
Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, trong đó rất nhiều chi tiết đều ái muội mà ngọt ngào, làm người say thần mê.
Bạch Chân cắn hạt dưa nhanh như gió, vỏ hạt trước mặt đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
Chiết Nhan duỗi tay qua sờ sờ chung trà của chàng, thấy trà đã hơi nguội, liền bưng qua một ngụm uống sạch, lại rót một chén trà nóng đưa sang: "Giọng ngươi vẫn còn khàn, đừng cắn nhiều hạt dưa vậy, uống ngụm trà nhuận giọng đi.
Xem ngươi kìa, môi khô hết rồi!"
Bạch Chân không tình nguyện ném hạt dưa trong tay xuống, bưng chung trà nhỏ giọng oán giận: "Là ai làm hại hử?"
"Rồi rồi rồi, là ta không tốt," Chiết Nhan nhìn môi nhỏ của Bạch Chân chu lên, hận không thể tự mình dùng miệng đút chàng uống: "Cẩn thận nóng đấy."
Vở diễn trên sân khấu dần dần kết thúc, hai người vẫn xem ngon lành, ai cũng không chú ý tới cách đó không xa có một tầm mắt ý vị không rõ đang nhìn chăm chú vào bọn họ.
Họ đã quen nhận được rất nhiều loại ánh mắt của người khác.
Hoặc thưởng thức, hoặc khuynh mộ, hoặc kính sợ.
Tầm mắt không có địch ý kia, chỉ như một giọt nước nhỏ bé hoàn toàn chìm vào biển sâu cuồn cuộn, cho nên cũng không khiến cho bọn họ chú ý.
Thẳng đến khi một trò khôi hài bất ngờ phá vỡ yên lặng, họ mới phát hiện người đội mũ có màn che nhìn không rõ dung mạo kia, là một nữ tử.
Bạch Chân thấy thế, đột nhiên nhớ ra một chuyện thường xuất hiện ở thế gian mà Bạch Thiển từng kể với chàng lúc nói chuyện phiếm, túm ống tay áo Chiết Nhan, hưng phấn nói: "Chiết Nhan, muốn đánh cược với ta không?"
Vị cô nương kia đang bị lưu manh đùa giỡn đấy! Chân Chân, ngươi vui sướng khi người gặp họa như vậy không tốt lắm đâu.
Chiết Nhan sủng phu vô độ lập tức vui vẻ đồng ý: "Chân Chân muốn đánh cược gì?"
Bạch Chân giảo hoạt cười: "Đánh cược lát nữa hiệp sĩ ra tay cứu giúp mặc quần áo màu gì, ta cược màu trắng.
Chỉ cần không phải màu trắng, bất luận mặc cái gì, đều tính là ta thua."
"Chân Chân dùng cái gì kết luận sẽ có người ra tay cứu giúp?" Chiết Nhan nhướng mày: "Chân Chân, ngươi biết cô ấy là tiên chứ?"
Chiết Nhan ngay từ đầu đã phát hiện, nơi này trừ hai người bọn họ ra còn có tiên hữu khác tồn tại, chỉ là xưa nay đã có không ít thần tiên từng tới tòa trà lâu này, Chân Chân nhà hắn cũng từng ngẫu nhiên gặp được sư huynh của Bạch Thiển cùng với biểu muội của Dạ Hoa ở đây, bởi vậy hắn vẫn chưa để ý.
Đã là người trong Tiên giới, đối phó với một thân thể phàm thai dễ như trở bàn tay, cần gì người khác cứu giúp?
Bạch Chân âm thầm trợn trắng mắt.
Chàng