* Chương này tình tiết chủ yếu là Phượng Cửu - Đông Hoa, nội dung phần lớn dựa theo cốt truyện của Thập lý đào hoa, kết hợp với một phần Chẩm thượng thư
Phượng Cửu gối đầu lên đùi Bạch Thiển, bẹp miệng nức nở: "Cô cô, con tủi thân quá!"
"Tiểu Cửu, con còn chưa quen à?" Bạch Thiển vuốt vuốt tóc Phượng Cửu, vô cùng bất đắc dĩ: "Vì tứ ca, lão phượng hoàng kia có chuyện gì mà không làm được? Lần sau con lại đến rừng đào, nhớ lưu ý một chút, không chừng ngày nào đó lão thật sự chạy tới khuyến khích nhị ca an bài cho con đi xem mắt đấy."
"Cô cô..." Phượng Cửu vẻ mặt đưa đám: "Người ta đã đáng thương lắm rồi!"
"Được rồi, hôm nay con tới đây không phải chỉ vì cáo trạng đấy chứ?" Bạch Thiển tỏ vẻ thương mà không giúp gì được: "Ta ở trong lòng thay con khiển trách bọn họ được không?"
Phượng Cửu lắc đầu thở dài: "Thực ra là, con đọc hết tiểu thuyết rồi." Rảnh quá, khó chịu.
Bạch Thiển híp híp mắt: "À, con lên Thiên cung tìm Tư Mệnh, thăm ta chỉ là thuận đường thôi hử?"
Phượng Cửu chém đinh chặt sắt: "Không, chủ yếu là nhớ cô cô, thuận tiện tìm Tư Mệnh đòi ít tiểu thuyết."
"A, ta cân nhắc con cũng già đầu rồi, suốt ngày đọc tiểu thuyết cũng không hay.
Sách viết oanh oanh liệt liệt đến mấy chung quy cũng không bằng trải qua tình cảm chân thật một lần." Bạch Thiển tận tình khuyên bảo, lời lẽ chính đáng: "Không bằng cứ để nhị ca an bài một bữa tiệc thân cận đi, tìm người làm bạn nói chuyện yêu đương với con, tốt hơn là cùng tiểu thuyết sống nương tựa lẫn nhau nhiều."
Phượng Cửu: "..." Nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực!
"Cô cô tha cho con đi." Phượng Cửu thản nhiên cười, nói: "Cái thứ tình yêu đó, con không muốn đụng vào nữa đâu.
Hơn nữa, một mình tự do tự tại cũng khá tốt."
Lời Bạch Thiển tuy là trêu chọc, lại cũng có vài phần ý thử.
Lúc Phượng Cửu kế nhiệm vị trí Nữ Quân Thanh Khâu, từng thề son sắt quyết tâm buông tay Đông Hoa Đế Quân, nỗi đau đứt đuôi nàng có thể nhận, nhưng Thiên Đạo tuyệt tình lại càng khiến nàng nản lòng thoái chí.
Đế Quân có lẽ không phải không thích nàng, chỉ là bởi vì cái gọi là Thiên Đạo làm ngài không dám thành toàn chính mình.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Phượng Cửu cũng không còn chấp nhất nữa.
Thích chỉ là một loại tình cảm, không nhất định là phải có kết quả.
Bạch Thiển thấy vậy cuối cùng yên tâm.
Nàng không hy vọng xa vời Phượng Cửu không yêu, chỉ hy vọng con bé có thể hiểu được tiêu tan.
"Ta cũng chỉ thuận miệng nhắc tới thôi.
Cũng được, con đã lớn vậy rồi, tự làm chủ được chính mình." Bạch Thiển lười nhác dựa trên giường, xua xua tay với Phượng Cửu: "Không phải muốn tìm Tư Mệnh sao? Đi đi.
Đúng rồi, không biết Thành Ngọc lại dắt A Ly đi đâu chơi rồi, dù sao con cũng nhàn rỗi, thuận đường giúp ta trông A Ly đi."
Phượng Cửu thấy dáng vẻ Bạch Thiển liễu yếu đào tơ, không khỏi đề nghị: "Không bằng cô cô đi cùng con đi.
Dù sao trước mắt cô cô cũng không có việc gì, ra ngoài đi dạo một chút giải lao cũng được."
"Ta không đi, lười nhúc nhích." Bạch Thiển tất nhiên cũng muốn ra cửa hít thở không khí, nề hà eo già không cho phép.
Mấy ngày nay Tư Mệnh bận túi bụi, tất cả tiểu thuyết dưới tay đều đang vào giai đoạn nước rút, Phượng Cửu vừa cho thấy ý đồ đến, hắn nhất thời có chút muốn chạy: "Tiểu điện hạ hôm nay sợ là phải uổng công một chuyến rồi."
Phượng Cửu lấy lui làm tiến: "Cái khác vẫn phải có chứ?"
Tư Mệnh gật đầu: "Mấy ngày trước có vơ vét một ít từ thế gian tới."
Phượng Cửu xác nhận: "Là loại ta muốn đúng không?"
"Đúng vậy, tiểu điện hạ chờ một lát." Tư Mệnh quay lại thư phòng lượn một hồi, ôm ra một chồng sách nhỏ: "Thế gian cũng không thiếu chuyện đoạn tụ, chỉ là hơi ít thấy, loại tiểu thuyết này càng hiếm hoi, trên chợ bình thường không mua được.
Ta cũng tốn rất nhiều sức lực mới tìm được chừng này đấy." Chưa xong còn lời lẽ chính đáng bổ sung một câu: "Tiểu điện hạ xem xong nhớ trả cho ta.
Cũng không phải tại hạ keo kiệt, chỉ là ta cũng không hiểu chuyện đoạn tụ lắm, viết rất ngượng tay, cho nên cần phải tham khảo học tập tác phẩm của các tiền bối nhiều hơn."
Từ khi Chiết Nhan và Bạch Chân công khai quan hệ, Tư Mệnh càng đi càng xa trên con đường văn học đoạn tụ, hiện giờ không còn thích viết nam nữ hoan ái, ngược lại sa vào "quân tử chi giao" không thể tự kiềm chế.
Lúc đầu Tư Mệnh chấp bút, lấy nguyên mẫu của hai người Chiết Chân, nhân vật sự kiện chân thật dễ tham khảo, viết tới diệu bút sinh hoa.
Mà nay tự nghĩ ra để viết, bởi vì bản thân hắn không quá nắm chắc loại tình cảm này, thế cho nên lại đặt bút viết liền trúc trắc gian nan, luôn cảm thấy nhân vật dưới ngòi bút không đủ thuyết phục, viết mà ngay cả chính mình cũng mê mang, suy nghĩ rất lâu mới có thể viết ra một chuyện xưa hợp lý hợp tính.
Thế nên Tư Mệnh mới muốn đọc nhiều đại tác phẩm văn học đoạn tụ của các tiền bối, từ các loại chuyện xưa thử đi thâm nhập mà hiểu biết loại người này.
Tiên giới không có loại tác phẩm này, hắn đành phải xuống thế gian tìm, tình cờ đúng lúc gặp phải phu phu Chiết Nhan Bạch Chân đang rơi vào hỗn loạn.
Nhưng đối với Tư Mệnh Tinh Quân hắn mà nói, trận hỗn loạn kia là phiền toái sao? Không, kia rõ ràng là tư liệu sống! Chẳng qua lý do hắn hạ phàm quá xấu hổ khó mà mở miệng, nên cũng không tới chào hỏi.
Tư Mệnh Tinh Quân hao tổn tâm huyết như thế, cũng coi như đặt hòn đá lót đường để tương lai hắn bước lên vị trí đệ nhất trên văn đàn đoạn tụ Tiên giới.
Tóm lại, hắn cực cực khổ khổ vơ vét tiểu thuyết tới, cũng không chỉ là để tiêu khiển.
Hắn sẵn lòng cho mượn, cũng là vì Phượng Cửu và hắn cùng chung chí hướng, nhưng quan hệ có tốt cách mấy, cho mượn xong cũng phải lấy lại, điểm này không thương lượng.
"Đã là mượn đọc, đương nhiên phải trả lại.
Ngươi vất vả một chút, lần sau ta tới trả sách, ngươi cũng không thể để ta tay không mà về nhé!" Phượng Cửu vung tay lên, thu hết tiểu thuyết cất đi.
"Việc này không nói trước được, ta hiện giờ đang bí ý tưởng, có chút viết không được." Tư Mệnh tiễn Phượng Cửu đến cửa, muốn nói lại thôi: "Tiểu điện hạ...!muốn chào Đế Quân một tiếng không?"
Phượng Cửu lắc đầu, đang định mở miệng lại nghe có người gọi nàng, quay đầu xem, đúng là Thành Ngọc và tiểu A Ly.
Một lớn một nhỏ ôm trong lòng mấy cây măng lớn, trên quần áo dính không ít bùn đất, bộ dáng có chút buồn cười.
Tư Mệnh nhìn chằm chằm mấy cây măng kia, sắc mặt càng thêm vi diệu: "Các ngươi...!không phải là đào từ rừng tử trúc của Đế Quân đấy chứ?"
Thành Ngọc nhếch miệng cười, ra vẻ khoa trương: "Sao ngươi biết?"
Khóe miệng Tư Mệnh cứng đờ, đau kịch liệt nói: "Ta thấy mấy cây măng này rất quen mắt." Mượt mà to tròn, là hắn tự tay chăm sóc ra.
"Hứ!" Thành Ngọc không cho là đúng: "Măng nào mà chả như nhau, ta thấy cái nào cũng quen mắt hết!" Quay sang Phượng Cửu: "Tiểu điện hạ tới tìm Tư Mệnh làm gì đó? Lấy tiểu thuyết à? Tình cờ quá, ta cũng thế!"
Tư Mệnh: "..." Không muốn bị bắt lao động không công.
Tư Mệnh bất đắc dĩ buông tay: "Ta không có nhiều hàng tồn, đã cho tiểu điện hạ mượn hết rồi."
Thành Ngọc cũng là đồng bọn trong vòng tròn nhỏ của bọn họ, ngày thường tìm Tư Mệnh còn tích cực hơn cả Phượng Cửu, không phải đòi sách thì là thúc giục viết.
Phượng Cửu vươn tay, một chồng tiểu thuyết hiện ra: "Không có việc gì, ta chia cho cô mấy quyển, có điều xem xong phải nhớ trả cho Tư Mệnh nha."
"Được thôi!" Thành Ngọc gian nan vươn ra một bàn tay đón chồng sách: "Chút sở thích này đều phải dựa vào Tư Mệnh cung cấp nuôi dưỡng, đương nhiên hắn nói gì phải nghe nấy rồi."
"Sách gì vậy? Đệ cũng muốn đọc." A Ly ngửa đầu, nỗ lực dung nhập vào thế giới người lớn.
Phượng Cửu giấu tiểu thuyết đi, lạnh nhạt cự tuyệt: "Không, đệ không muốn!"
Thành Ngọc chạy đến cạnh Tư Mệnh, thành khẩn mở miệng: "Này, lần trước nói với ngươi chuyện kết phường mở hàng sách ấy, ngươi suy xét thế nào?"
"Vẫn là đừng." Tư Mệnh thần sắc khó xử: "Ta cũng chỉ là hứng thú, ngẫu nhiên viết vài thứ cho vui thôi."
Phượng Cửu bên cạnh nghe hết bọn họ nói, cũng khuyến khích Tư Mệnh: "Ta cảm thấy ý tưởng này không tồi.
Tư Mệnh, thứ tốt đương nhiên phải chia sẻ với mọi người rồi."
Ba người lớn trò chuyện hô mưa gọi gió, tiểu A Ly cảm giác sâu sắc mình bị xa lánh, đang muốn phát tác, một cây măng ôm trong ngực không cẩn thận rơi xuống đất, lăn lộc cộc lộc cộc đi thật xa.
Bé vội vàng đuổi theo, chưa kịp nhặt lên, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bộ áo váy màu trắng, bàn chân lộ ra dưới làn váy không nghiêng không lệch dẫm lên cây măng.
Nơi này là chỗ ngoặt, có lẽ người nọ cũng không thấy rõ mới dẫm lên, A Ly đương nhiên khó mà nói cái gì, chỉ nói: "Tỷ tỷ, đây là măng của ta."
"Thằng nhóc ở đâu ra thế này?" Người nọ thấy trên người A Ly dính bùn, lộ rõ vẻ ghét bỏ.
Đám người Phượng Cửu nghe thấy động tĩnh chạy tới, vừa lúc thu hết cảnh ra vẻ ta đây này vào đáy mắt.
Tư Mệnh hơi hơi khom lưng: "Tri Hạc công chúa, đây là con trai của Thái tử Dạ Hoa, A Ly điện hạ."
Tri Hạc là nghĩa muội của Đông Hoa, bởi vì thân phận địa vị của Đông Hoa, cô ta luôn cảm thấy tôn vị của mình là nhất đẳng, Thiên Quân còn phải cho Đế Quân ba phần mặt mũi, huống chi Dạ Hoa chỉ là một vãn bối.
Tri Hạc trong lòng không để bụng, nhưng mặt ngoài vẫn phải ra vẻ.
Cô ta bừng tỉnh ngộ, hơi hơi mỉm cười: "Thì ra là A Ly tiểu điện hạ à."
"Tri Hạc công chúa tới đây, là tìm tiểu tiên có việc sao?" Tư Mệnh là tâm phúc của Đông Hoa, cũng có tiên chức đứng đắn trong người, đương nhiên có một tiểu viện độc lập trong Thái Thần cung.
Tri Hạc tới cửa viện của hắn, chỉ có thể là tìm hắn thôi.
Tri Hạc cười nói: "Ta muốn tự tay làm vài món ăn cho huynh trưởng, nhưng ta mới đến, không biết khẩu vị của huynh trưởng.
Tư Mệnh Tinh Quân thường làm bạn với huynh trưởng, có lẽ hiểu rõ nhất, cho nên Tri Hạc đặc biệt tới thỉnh giáo."
Phượng Cửu thấy thế nói với Tư Mệnh: "Ngươi đã có việc rồi, chúng ta cáo từ trước.
Chuyện lúc nãy nói, nhớ rõ suy xét một chút nha." Trước khi đi còn không quên nhặt cây măng kia về.
Chờ đi xa một chút, Phượng Cửu mới nghi hoặc hỏi: "Sao ta không biết Đế Quân còn có một muội muội nữa?"
Thành Ngọc luôn luôn hóng hớt, tin tức linh thông nhất, vừa lúc việc này nàng cũng từng nghe Liên Tống nhắc tới, liền nói: "Nghe nói phụ thân của vị Tri Hạc công chúa này từng có ân với Đế Quân, lúc sắp chết phó thác cô ấy cho Đế Quân chăm nom, vì thế Đế Quân mới nhận cô ấy làm nghĩa muội."
Trong đầu Phượng Cửu hiện lên ánh mắt sáng rực của Tri Hạc khi nhắc đến Đông Hoa: "Chỉ sợ không chỉ là nghĩa huynh muội đơn giản như vậy đâu."
Thành Ngọc gật đầu: "Nghe nói Tri Hạc công chúa này tư mộ Đế Quân đã lâu rồi!"
Phượng Cửu thần sắc bình thản.
Có rất nhiều chuyện, sau khi đã thấy ra, cũng không quá để ý nữa: "Thành Ngọc, cô đưa A