Thanh âm này nghe có vài phần quen tai, trong đầu Hàn Băng Vô Tình hiện lên một dung mạo xinh đẹp.
Vân Khinh nghe ngữ khí người nói có vài phần nghi hoặc nhìn Hàn Băng Vô Tình rồi lại nhìn chiếc xa giá vô cùng bắt mắt này.Chẳng lẽ Vô Tình và nam tử trong xe này nhận thức?
Không đúng a! Nếu là hai người quen biết thì Hàn Băng Vô Tình sẽ không dùng ngữ khí xa lạ như vậy nói chuyện.
Nhưng nếu không quên biết thì sao người trong xa giá lại dùng giọng điệu như vậy nói với một nữ tử xa lạ.
Hơn nữa vừa rồi câu nói của hắn cho thấy hai người hẳn là đã từng gặp mặt.
Vì thế, Vân Khinh quyết định bất động theo dõi diễn biến tình hình.
"Nếu công tử đã cố ý muốn gặp mặt thì sao có thể không gặp mặt được cơ chứ!" Hàn Băng Vô Tình nhấp một ngụm trà, lời nói như cố ý hay vô tình nhấn mạnh hai chữ cố ý.
Nghe lời này của Hàn Băng Vô Tình, Vân Khinh hiểu ra rằng hai người họ đã sớm nhận thức.
Lời này nghe vào trong tai người trong xa giá lại có vài phần chế giễu.
Sau một hồi không nghe thấy tiếng đáp lại, Vân Khinh cho rằng người trong xe bị Hàn Băng Vô Tình chọc giận.
Tay nàng bất giác đã lặng lẽ sờ đến trường tiên trên người, chuẩn bị tư thế chiến đấu bất kì lúc nào.
Vân Khinh cho rằng người tới sẽ động thủ không ngờ, thanh âm nam nhân một lần nữa vọng