Phượng Kinh Hồng chú ý đến động tác này của Lân Diệm.
Khuôn mặt tuấn tú tuy không có biến hóa nhưng Lân Diệm đang có động tác bỗng nhiên dừng lại, an ổn dưới thân hai người.
Có lẽ lúc này chỉ nó mới biết cảm xúc của Phượng Kinh Hồng đang không vui.
Nó đâu ngờ có một ngày bản thân nó thuần phục hắc y nam tử sẽ phải tâm bất cam tình bất nguyện để một thiếu nữ xa lạ ngồi lên lưng mình.
Càng làm nó bất mãn hơn là nó chỉ làm ra một vài động tác bày tỏ kháng cự cũng bị chủ nhân nó lặng lẽ uy hiếp.
Nó cảm thấy chủ nhân nó chỉ cần nữ nhân không cần nó a.
Cảm thấy Hắc Diễm dưới thân an ổn xuống dưới, Phượng Kinh Hồng liền mang theo Hàn Băng Vô Tình hướng Nhiếp Chính Vương phủ chạy đến.
Vân Khinh vẫn bị linh lực của Hàn Băng Vô Tình cưỡng chế hành động cùng lời nói.
Nàng chỉ đành tiếp tục đứng tại chỗ bất động nhìn hai người một thú đi xa.
Đến khi bóng hai người xa khuất, Vân Khinh mới cảm thấy tứ chi buông lỏng, cổ họng không còn loại cảm giác đông cứng nữa.
Đúng lúc này, một người trong đám thuộc hạ của Phượng Kinh Hồng dẫn ra một con bảo mã nhường cho nàng.
Vân Khinh cũng không khách khí tiếp nhận dây cương, động tác tiêu sái nhảy lên ngựa đuổi theo.
Nàng biết lúc này cho dù bản thân có lên tiếng phản đối cũng đã muộn.
Việc Hàn Băng Vô Tình phải gả có Phượng Kinh Hồng đã là kết cục đã định, nàng vô pháp