Phượng Kinh Hồng trong con ngươi nhanh chóng một tia thị huyết màu đỏ :"Mị Sương, ngươi về nói cho những lão bất tử đó biết nàng ta là người của cô tạm thời chưa thể giết được.
Nếu bọn họ vì thế mà chấp mê bất ngộ phá huỷ chuyện tốt của cô thì chuẩn bị rửa sạch cổ chờ cô đến lấy đi."
"Nếu vương đã nói vậy, Mị Sương nhất định sẽ truyền lời lại nhưng mà trong thời gian này, ngài nhất định phải bảo vệ thiếu nữ nhân loại kia thật tốt nha.
Nếu ngài sơ sẩy, Mị Sương không dám đảm bảo ngài còn cơ hội nhìn mặt nàng ta lần cuối nha..." Để lại những lời này, thân hình Mị Sương dần trong suốt biết mất.
Nơi nàng ta đứng để lại một làn khói tím, gió thổi qua phiêu tán trong không gian.
Phượng Kinh Hồng trầm ngâm nhìn làn khói biến mất thấp giọng :"Đồng Ân."
Dứt lời, một thiếu niên thanh tú thoạt nhìn cho người ta cảm giác vô cùng sạch sẽ cái loại này xuất hiện.
"Tôn chủ cho gọi thuộc hạ là có chuyện gì cần phân phó?" Thiếu niên có một thân cao khoảng chừng mười lăm năm tuổi tác nhưng lời nói cùng hành động lại vô cùng thành thục giống một người trưởng thành.
"Ngươi trở về làm một chút hành động gõ gõ mấy lão bất tử kia..." Phượng Kinh Hồng đưa tay xoa mi tâm.
Thiếu niên gương mặt chưa rút hết ngây ngô, non nớt có vài phần nghi hoặc mở miệng :"Đồng Ân có chuyện không rõ không biết có hay không nên hỏi."
Phượng Kinh Hồng đối với thiếu