Đến gần mép giường, nàng run rẩy lấy từ tay áo ra một chiếc khăn nhẹ nhàng lau vết máu đang không ngừng tràn ra trên môi thiếu nữ.
Thiếu nữ vững vàng ngồi trên giường, đối mắt nhắm lại, môi anh đào trắng bệch không còn một chút huyết sắc.
Máu như không cần tiền giống nhau từ trong miệng nàng.
Nhìn những đóa hồng mai chói mắt được tạo ra từ máu trước vạt áo thiếu nữ, Vân Khinh tâm như bị ai đó bóp nghẹn lại, vô cùng khó chịu.
Nàng càng lau, huyết lưu càng nhiều, ướt đẫm cả chiếc khăn nàng đang cầm.
Vân Khinh không hiểu tại sao sự việc lại biến thành như thế này.
Nàng cũng chỉ là làm như những lần trước, tại sao lúc này lại thành thế này.
Trong lúc Vân Khinh thất thần, thiếu nữ đột nhiên mở mắt.
Ánh mắt kia không giống như ngày thường lạnh nhạt mà trong con ngươi màu hổ phách kia là sự lạnh lùng, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Thiếu nữ nhỏ xinh bàn tay chế trụ bàn tay đang cầm khăn giúp nàng lau vết máu của Vân Khinh.
Cảm thấy thủ đoạn truyền đến một trận đau ý, Vân Khinh bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đến xa lạ của Hàn Băng Vô Tình.
Xa lạ? Hai chữ này bất chợt hiện lên trong đầu làm Vân Khinh thoáng hoảng hốt.
Nàng như thế nào sẽ ....
cảm thấy Vô Tình xa lạ đâu? Có lẽ là do nàng nghĩ nhiều, Vân Khinh lo lắng :"Muội không sao chứ?"
Đáp lại câu hỏi đầy quan tâm của Vân Khinh, Hàn Băng Vô Tình lạnh lùng, hờ hững nói ra ba chữ :"Ngươi là ai?"
Vân Khinh nghe được những lời