Lúc này, Hàn Băng Vô Tình ngồi trên giường ôm đầu gối, an tĩnh như một búp bê tây dương tinh xảo cỡ lớn.
Ánh mắt nàng nhìn về phía trước nhưng thực chất lại không phải đang nhìn thứ gì cả.
Trong con ngươi màu hổ phách lạnh lùng kia tràn đầy mờ mịt cùng lỗ trống.
Hàn Băng Vô Tình lần này lại làm sao vậy, Vân Khinh không biết.
Cho dù quen biết đã năm năm có hơn nhưng những hành động thất thường hôm nay của nàng ấy, đây là lần đầu tiên Vân Khinh nhìn thấy.
Nàng thử dùng một số biện pháp bản thân cho là hữu hiệu thu hút sự chú ý của thiếu nữ.
Chính là đối diện với những hành động này của Vân Khinh, Hàn Băng Vô Tình không hề có một chút phản ứng nào.
Thậm chí, ngay cả đôi mắt màu hổ phách kia vẫn luôn mở, chưa từng chớp mắt cái nào.
Nếu để ý, trong ánh mắt lỗ trống của nàng cũng không một tia sáng rọi, con ngươi màu hổ phách một mảnh chết lặng.
Nếu không phải ngực nàng vẫn còn phập phồng, Vân Khinh đã cho rằng...
Nửa canh giờ sau, thấy Hàn Băng Vô Tình vẫn ngồi bất động, Vân Khinh đã bắt đầu hoảng hốt.
Nàng đi đến cạnh cửa, tay cầm cánh cửa nhưng lại có phần do dự.
Nàng muốn đi tìm người truyền tin cho Vân Lạc nhưng lại không an tâm để Hàn Băng Vô Tình trong tình trạng như thế này ở lại.
Ai biết được liệu có hay không những kẻ giống hắc y nữ nhân kêu Mị Yên gì đó xuất hiện lúc nàng rời đi.
Mà nếu nàng mang theo Hàn Băng Vô Tình đi theo