Tay vừa chạm vào người Hàn Băng Vô Tình, Vân Khinh mới giật mình phát hiện người thiếu nữ thế nào như vậy lãnh.
Lãnh như một khối băng giống nhau.
Nhận thấy sắc mặt của Vân Khinh thay đổi, Hàn Băng Vô Tình tránh thoát khỏi tay nàng, dựa lưng vào một bên thành giường.
"Muội không sao, tỷ không cần lo lắng." Thiếu nữ lấy từ nhẫn trữ vật ra một viên thuốc nào đó nhanh chóng cho vào miệng.
"Muội nói dối." Vân Khinh đột nhiên đứng dậy, phẫn nộ nói.
Một người bình thường nôn ra như vậy nhiều huyết có thể điềm nhiên nói mình không sao ư? Vân Khinh không rõ cũng không hề muốn hiểu.
Nàng chán ghét việc lúc nào cũng nhìn thấy vẻ mặt đạm nhiên này của Hàn Băng Vô Tình.
Cực kỳ chán ghét.
Nàng ấy có thể đối xử với huynh muội nàng cùng người khác lạnh nhạt, Vân Khinh nàng không để ý cũng không quan tâm.
Nhưng mà nàng vì sao có thể đối với bản thân hờ hững như vậy đâu?
Rõ ràng là Hàn Băng Vô Tình đối với huynh muội nàng rất nghiêm khắc nhưng cũng rất dụng tâm.
Thế nhưng đối với bản thân chính mình lại tàn nhẫn, không một chút để ý.
Vân Khinh đối Hàn Băng Vô Tình vừa tức giận cũng vừa đau lòng.
Nàng đi đến trước cửa, không quá đầu lại nói :"Tỷ sẽ cho người đi thông tri Vân Lạc đại ca đưa muội trở về."
"Đứng lại!" Tiếng nói lạnh lùng có vài phần lớn tiếng của thiếu nữ vang lên.
Vân Khinh đưa tay mở cửa có một chốc lát tạm dừng nhưng cuối cùng vẫn mở cánh cửa trước mặt ra.
Thấy Vân Khinh không hề có ý muốn dừng lại, Hàn