"Ngươi đây là có ý gì?" Hàn Băng Vô Tình sắc mặt lạnh lùng.
"Mộng cảnh này là được tạo ra từ mong ước sâu thẳm được chôn giấu nơi đáy lòng người.
Ta cho rằng năm năm ở thế giới này đã có thể tiêu trừ những ký ức của ngươi ở thế giới kia nhưng xem ra ngươi cố chấp hơn ta tưởng." Giọng nói của nữ tử không hề có một chút phập phồng nhưng lại gây cho Hàn Băng Vô Tình chấn động không nhỏ.
Con ngươi màu hổ phách vốn bình tĩnh không gợn của nàng hiện lên sự ngạc nhiên :"Ngươi biết ta không thuộc về thế giới này?"
Thân thể của nàng thuộc về thế giới này nhưng linh hồn thì không phải.
Hàn Băng Vô Tình biết bản thân hỏi những lời này, nữ tử kia sẽ hiểu điều nàng đang nói là có ý gì.
Không ngoài dự đoán, nữ tử nghe hiểu điều nàng hỏi chỉ là câu trả lời của nàng ta lại làm nàng ngoài ý muốn :"Không sai.
Ta biết ngươi từ nơi khác đến những không có nghĩa là ngươi không thuộc về nơi này.
Năm năm trước, ngươi xuất hiện trên cơ thể này cũng chỉ là linh hồn quy vị mà thôi."
"Sao có thể? Năm năm trước, cơ thể này rõ ràng là của một tiểu công chúa ôm hận mà chết." Hàn Băng Vô Tình không tin phản bác.
"Tiểu công chúa mà ngươi nói cũng chỉ là ngươi một sợi linh phách." Nữ tử bình tĩnh nói ra một chân tướng mà đến bây giờ không một ai biết.
"Ý ngươi là công chúa Phượng Linh Nguyệt của Linh Phượng quốc mới