Nhìn khuôn mặt tái nhợt vì mệt mỏi cũng vì mất máu quá nhiều của thiếu nữ trong ngực, Phượng Kinh Hồng cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ điều gì.
Hắn lấy từ nhẫn trữ vật ra một bình sứ đổ ra dù nhất một viên đan dược đưa đến miệng nàng.
Đan dược không lớn, toàn thân một màu đen nhánh không có gì đáng chú ý dừng lại bên môi thiếu nữ không cách nào đi vào.
Mị Sương từ xa thấy hành động của Phượng Kinh Hồng nhất thời sơ sẩy bị một tiên của Vân Khinh đánh bay ra ngoài, Tử Ma Ô cũng rơi bên cạnh.
Phượng Kinh Hồng thấy đôi môi thiếu nữ quật cường nhắm khẩn không cách nào mở ra được cũng đành thu hồi đan dược.
Bấy giờ, hắn mới chú ý đến Mị Sương lúc này đang bị Vân Khinh từng bước ép sát, có nguy cơ bị bắt ý tứ.
Hắn không nhát mắt vung lên tay áo đánh một chưởng về phía Mị Sương.
Mị Sương bị một chưởng này của hắn đánh bay hơn năm mét xa, phun ra một ngụm máu.
Vân Khinh cũng vì một chưởng này mà bị hắn thu hút sự chú ý.
Nàng quay đầu nghi hoặc nhìn hắn một cái rồi tiến về phía Mị Sương đi tới.
Chưa để nàng đi đến nơi, thân thể Mị Sương đã hóa thành một đoàn khói tím bay đi lưu lại một giọng nói oán độc :"Ta sẽ còn trở lại."
Thấy nàng ta rời đi, Phượng Kinh Hồng mới cúi người xuống, bế ngang thiếu nữ trong lòng ngực rời đi.
Vốn dĩ, Phượng Kinh Hồng tới hay không tới, rời đi hay không rời