Nàng chỉ là cảm thấy Hàn Băng Vô Tình cùng hắn kết hợp sẽ không có kết quả tốt.
Nếu hai người này không thù không oán thì cũng thôi đi, có lẽ hai người này có một kết quả tốt đẹp, có thể trở thành một đoạn giai thoại không chừng.
Nhưng đằng này còn cách một Phượng Phi Thiên, một Linh Phượng quốc, một thảm án đẫm máu trong hoàng cung.
Hai người này không trở thành cừu nhân không chết không ngừng đã phi thường không tồi chứ đừng nói là ở cạnh nhau.
Đang lúc nàng tiếc nuối, tiếng của Hàn Băng Vô Tình vang lên:"Ta không có nhìn hắn chằm chằm chỉ là đúng lúc nghĩ đến một số chuyện thất thần mà thôi.
Hơn nữa ta và hắn không phải là kẻ chung đường, ta không có khả năng sẽ thích hắn cũng sẽ không thích hắn."
Nếu nàng nhớ không nhầm thì trong kí ức của thân thể này có người nói nàng mang mệnh thiên sát cô tinh sẽ khắc chết những người xung quanh, cô độc đến già.
Nàng cũng từng nói với hai huynh muội Vân Khinh chuyện này những bọn họ vẫn quyết tâm đi theo nàng.
Hàn Băng Vô Tình nhìn Vân Khinh trong lòng thở dài, có lẽ là tỷ ấy đã quên chuyện này.
"Hảo.
Tỷ đừng mãi quan tâm chuyện của ta nữa.
Ta cảm thấy dạo này năng lực chiến đấu của tỷ bị giảm xuống, tỷ vẫn nên tập trung tự mình rèn luyện cho tốt.
Nếu mà cảm thấy vẫn không thể tự mình tăng thêm được nữa, ta có thể giúp tỷ." Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt nhìn qua những vết thương đã biến mất trên người Vân Khinh bình thản nói.
Nàng không nhớ trong lúc bản thân mất ý thức đã giao thủ với kẻ nào nhưng có từ một số vết thương trên người Vân Khinh phán đoán thực lực của người tới.
"Không cần làm phiền tiểu thư, ta có thể tự làm được." Vừa nhắc đến chuyện Hàn Băng Vô Tình muốn giúp bản thân huấn luyện, Vân Khinh đã vội vàng từ chối.
Nếu để Hàn Băng Vô Tình giúp, thực lực của nàng sẽ tăng lên nhanh chóng nhưng chắc chắn lúc hoàn thành xong nàng cũng đi nửa cái mạng.
Đừng nhìn bình thường muội ấy rất dễ nói chuyện, khi huấn luyện lại rất