Phượng Họa Phong Vân

232: Có Thể Thử


trước sau


Đám ma tộc quanh thân liên tục trào ra hắc khí ngăn cản những hỏa tiễn bay đến cùng dập lửa trên thân.

Nhưng dưới sự tấn công dồn dập của đám người Ẩn Tình, ma khí trên người đám ma tộc không ngừng yếu bớt rồi dần biến mất.

Theo sau đó, tiếng hỏa tiễn bay trong không khí cùng thanh mũi tên đâm vào da thịt thanh âm, tiếng đám ma tộc kêu thê thảm trên mặt đất lăn lộn trở thành khúc nhạc dạo cho sự giải cứu Điệp Mục thành công của nhóm người Ẩn Tình.

Chẳng mấy chốc, chúng đã hóa thành những đám tro tàn trên mặt đất.

Xác định đã tiêu diệt hết hoàn toàn tất cả đám ma tộc, Ẩn Tình cùng sáu người khác lúc này mới từ nơi ẩn nấp đi ra.

Một người trong số đó vung tay lên, tường đất bảo vệ Điệp Mục hạ xuống trở mặt đất.

Mặt đất nơi tường đất xuất hiện cũng trở về trạng thái ban đầu.


Lúc này, bảy người mới đánh giá kĩ tình trạng thương thế của nam tử gọi là Điệp Mục này.

Ban đầu, ở xa có thể nhìn thấy một phần thương thế của hắn, bảy người trong đầu chỉ xuất hiện một thảm, lúc này đến gần nhìn lại thì cũng không chỉ một chữ thảm là có thể hình mà phải dùng hai chữ để đánh giá, đó là quá thảm.

Có thể nói, tình trạng thương thế của Điệp Mục là nặng nhất cũng là thảm nhất kể từ khi bọn họ trở thành Ẩn Tinh thực thi cứu viện từ trước đến nay trông thấy.

Trên người lớn lớn bé bé nhiều miệng vết thương, đặc biệt là năm vết trảo chói mắt trên ngực bên trái chỉ cách trái tim một tấc làm nam tử sẽ mất mạng.

"Hắn còn...sống sao?"
Tiếng nữ tử run rẩy, có thể thấy cảm xúc phập phồng như thế nào kịch liệt.

Bảy người đồng loạt quay sang nhìn về phía hai người xuất hiện.

"Ẩn Mộng, sao lại đưa Điệp Linh đến đây?"
Ẩn Tình lên tiếng hướng hai người vừa xuất hiện đặt câu hỏi.


Hiển nhiên, hai người vừa xuất hiện là Ẩn Mộng cùng Điệp Linh và người lên tiếng hỏi tình trạng của Điệp Mục chính là Điệp Linh.

"Không cần trách Ẩn Mộng, là

ta lo lắng cho Điệp Mục nên mới cầu xin nàng ấy đưa đến nơi này."
Điệp Linh lên tiếng giải thích sau đó thật cẩn thận lên tiếng hướng bảy người trước mắt hỏi.

"Mọi người có thể nói cho ta biết tình trạng của hắn lúc này sao?"
Câu hỏi của nàng vang lên, không khí lâm vào trầm mặc, tưởng chừng sẽ không có người lên tiếng thì Ẩn Tình đột nhiên trả lời.

"Hắn hơi thở dường không có nhưng mạch đập vẫn còn có một tia yếu ớt nhảy lên, nếu như lúc này kịp thời đưa về tổng bộ tổ chức có lẽ còn khả năng cứu được."
Nghe câu trả lời của nàng, tâm trạng của mọi người đều hạ xuống, tâm Điệp Linh cũng hung hăng trầm hạ đấy cốc.

Lúc này có thể đưa Điệp Mục trở về tổng bộ tổ chức là không có khả năng, điều này cũng có nghĩa là các nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Điệp Mục chết đi mà không cách nào vãn hồi.

"Nếu như có thể liên tục giữ nguyên trạng thái này của hắn đến khi quay trở về phân bộ, đến lúc đó hắn còn khả năng cứu được sao?"
Đột nhiên, một người trong số đám người Ẩn Tình lên tiếng thu hút ánh mắt sáng quắc của tất cả mọi người.

"Điều này có thể có khả năng chỉ là Ẩn Sa ngươi có cách sao?"
"Ta là mộc linh lực, trong số công pháp ta tu luyện có một loại gọi là Mộc Lưu Nguyên giúp giữ nguyên tình trạng thân thể bị thương không bị chuyển biến xấu, có thêm tác dụng ôn dưỡng hiệu quả có thể thử xem.".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện