Vì vậy, hắn chỉ có thể đặt thân thể Hàn Băng Vô Tình lên giường rồi ngồi chờ nàng tỉnh lại.
Hơn nữa, lúc đó, hắn thấy sắc mặt nàng không tốt có lên tiếng hỏi nàng nhưng nàng nói không sao có lẽ là nhất thời mạnh miệng hoặc có lẽ là thật sự không sao.
Dù thế nào thì đây cũng là thân thể của nàng, chẳng lẽ thân thể của nàng xảy ra vấn đề gì nàng lại không có một chút cảm nhận nào sao.
Quân Trường Phong nhắm lại hai mắt an tĩnh chờ Hàn Băng Vô Tình tỉnh lại.
Lúc này, một lá thư được đưa đến trong tay Phượng Kinh Hồng.
Vương gia, bức thư này được người bên ngoài nhờ thủ vệ đưa cho Vân Khinh cô nương.
Một tên thuộc hạ cung kính dâng lên một bức thư.
Phượng Kinh Hồng cầm lấy lá thư vuốt ve phong tin bên ngoài rồi lại đưa cho thuộc hạ nói.
Đem cho nàng ta đi.
Vương gia, ngài...!
Hắn rất muốn hỏi ngài không mở ra xem một chút sao nhưng chợt nhận lời này của bản thân đi quá giới hạn, chuyện của vương gia nào, một thuộc hạ như hắn nào có tư cách hỏi đến.
Vì thế, hắn nhanh chóng đi ra ngoài.
Ngay cả một phong thư cũng như vậy cẩn thận, xem ra đám người gọi tổ chức Điệp Sát này cũng không đơn giản.
Phượng Kinh Hồng giương lên khóe môi, có lẽ như vậy, việc tiêu diệt tổ chức Điệp Sát này mới thú vị không phải sao.
Phong thư kia không phải là hắn không mới mở ra mà vì trên lá thư có một phần cấm chế, một khi mạnh mẽ giải khai, lá thư sẽ lập tức bị tiêu hủy, nội dung bên trong hắn cũng không thể nào biết được hà tất là điều thừa đâu.
Hơn nữa, nếu người gửi thư đã chỉ tên nói họ đưa cho Vân Khinh cũng biết chắc chắn nàng ta đang ở trong vương phủ, nếu nàng ta không nhận được lá thư này thì chắc chắn sẽ nhận người hoài nghi.
Từ khi tổ chức Điệp Sát kia tồn tại đến nay đã ảnh hưởng đến không ít kế hoạch của hắn và ma tộc, nếu không sớm trừ khử át sẽ trở thành mối