Tiếp tục hồi tưởng lại những kí ức đã từng trải qua, Hàn Băng Vô Tình nhớ đến hai cùng huynh muội họ Vân sống trong rừng trúc.
Khi đó, nàng và hai người họ cùng nhau xây dựng, trang trí, bố trí cơ quan xung quanh nhà trúc.
Bọn họ có ba người nhưng trong căn nhà chỉ có một chiếc giường bằng trúc.Chiếc giường ấy là của nàng còn hai huynh muội thì ngủ ở đâu? Bọn họ dưới đất hay là giống như nàng dùng một dải lụa để ngủ?Tất cả đều không phải.
Hai người họ phải ngủ trên chiếc giường bằng hàn băng do nàng dùng linh lực tạo nên.
Chiếc giường tỏa ra hơi lạnh thấu xương,đứng cách xa chiếc giường mười bước, Vân Khinh đã run rẩy vì lạnh còn Vân Lạc thì khá hơn một chút chỉ đánh một cái rùng mình.
Lần đầu nhìn thấy chiếc giường, hai người không khỏi đưa ánh mắt dò hỏi nhìn Hàn Băng Vô Tình.Không để hai người kịp đặt ra nghi vấn, nàng đã lên tiếng giải đáp thắc mắc của họ:"Từ bây giờ mỗi người sẽ ngủ trên một chiếc giường bằng hàn băng.Để chống lại cái lạnh phát ra từ nó, hai người cần dùng linh lực vận động toàn thân.Cách này không những có thể cải thiện thể chất, xương cốt mà còn củng cố căn cơ.
Việc vừa ngủ trên giường này vừa vận chuyển linh lực chống lại hàn khí của nó còn là một cách tu luyện.Sau khi quen với việc ngủ trên chiếc giường này, hai người sẽ hình thành thói quen vừa ngủ vừa tu luyện nhưng vậy sẽ nhanh tăng tiến thực lực hơn."
Nghe nàng nói đến hiệu quả của việc xử dụng giường hàn băng, hai huynh muội không một chút do dự liền lên đó nằm rồi dùng linh lực ngăn cản hàn khí xâm nhập thân thể.
Nhìn hai người tích cực như vậy, nàng không khỏi nhắc nhở :"Hai người có thể chậm rãi làm quen dần với hàn khí của nó.Nếu đạt đến giới hạn chịu được của bản thân