Hàn Băng Vô Tình vừa đóng chặt cửa phòng, toàn thân như trút hết khí lực men theo ván cửa xụi lơ đi xuống.
Toàn thân xuất hiện lập lòe lôi điện ánh sáng.
"Bọn ta mới ngủ say bao lâu mà chủ nhân ngươi đã thọc một cái sọt lớn như vậy a.
Trong đầu, một âm thanh nam đồng không vui vang lên.
Đúng vậy, nếu không phải là bọn ta thức tỉnh kịp thời thì có khả năng ngươi đã không toàn mạng.
Một âm thanh nữ đồng cũng vang lên phụ họa.
Chẳng phải bây giờ vẫn còn sống sao?
Hàn Băng Vô Tình thần thức lên tiếng trả lời.
Chủ nhân ngươi đây là không nói lý, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Hai thanh âm nghe được câu trả lời bất mãn.
"Ân."
Hàn Băng Vô Tình lãnh đạm ứng một tiếng.
"Còn chuyện gì nữa sao?"
Trong đầu, nàng nhìn hai hài tử một nam một nữ trước mặt hỏi.
"Có.
Về phần lôi điện tàn dư trên người chủ nhân phải nhanh chóng loại bỏ nếu không sẽ nguy hại về sau."
Nữ hài lo lắng nói, đôi mắt màu lưu ly tràn đầy ưu sắc.
Cái này ta không biết cách loại bỏ hơn nữa lúc này cũng không có sức lực loại bỏ.
Hàn Băng Vô Tình bình tĩnh nói ra tình trạng thân thể lúc này của bản thân.
Trên thực tế, thân thể lúc này của nàng tạm thời đã mất đi tri giác, hơn nữa tình trạng thương thế cũng không được lạc quan, cần có thời gian để nghỉ ngơi.
"Nhưng mà cứ để như vậy thì không được, để chúng ta thử áp chế nó lại xem sao."
Nữ hài lên tiếng nói ra suy nghĩ của nàng.
"Đúng vậy, để bọn ta thử xem."
Băng Long lên tiếng tan đồng ý kiến của Tuyết Phượng.
Hai hài tử hạ quyết định rồi biến mất không đầu Hàn Băng Vô Tình mà thay vào đó Băng Tuyết Long Phượng kiếm xuất hiện trước mặt nàng.
Trên thanh kiếm toát ra lạnh lẽo hàn khí bao vây lấy thân thể nàng.
Hàn khí vừa tiếp xúc đến cơ thể Hàn Băng Vô Tình, tức khắc như dẫn động hàn khí vốn có trong tim nàng.
Vô số hàn khí trong tim nàng tràn ra cộng minh với hàn khí của Băng Tuyết Long Phượng kiếm.
Bên trong kiếm, Băng Long, Tuyết Phượng nhìn