Nữ hài muốn xuống, hắn càng muốn làm trái ý nàng, muốn xem nàng tức giận bộ dáng.
Không được, để muội đi nhỡ đâu lại vấp ngã như lần trước thì phải làm sao bây giờ.
Nam hài lời nói đầy lo lắng nhưng Hàn Băng Vô Tình có thể cảm nhận được trong giọng nói của hắn cũng không có bất cứ lo lắng nào.
Hơn nữa, vừa rồi vấp ngã cũng chỉ là nàng cố ý có được không.
Lời hắn nói giống như nàng đi được một vài bước lại sẽ vấp ngã vậy.
Hơn nữa, nhắc đến vấp ngã, vừa rồi tuy rằng có thành phần cố ý ở nhưng nàng cũng có chút vặn đến chân.
Lúc này đột nhiên có một cảm giác đau nhói từ chân truyền đến, nếu lúc này để nàng đi xuống có lẽ cũng sẽ đứng không.
Hơn nữa, nàng cũng có thể cảm giác được lực đạo của nam hài ôm mình ngày càng chặt, nhìn tình hình này, hắn hẳn là sẽ không nghe theo nàng ý mà thả nàng xuống.
Có lẽ vì là tiểu hài tử thân thể duyên cớ, vì thế nên cảm giác đau từ chân truyền đến càng vô cùng rõ ràng.
Vậy nên, trong lòng Hàn Băng Vô Tình cũng nhanh chóng hạ quyết định, nàng sẽ không làm vô vị giãy giụa, mặc cho hắn ôm.
Có lẽ để hắn ôm là một cái không tồi chủ ý nhưng cả người nàng đều có chút không tự nhiên là như thế nào.
Thấy nữ hài trong lòng ngực yên tĩnh lại, nam hài khóe môi hơi giương lên, nâng nàng đối diện với bản thân, ngữ khí xuất hiện rất nhỏ ôn nhu.
Ngoan, nói cho ca ca nghe muội muội ngươi ở chỗ nào, ca ca đưa ngươi về.
Nghe hắn lời này, Hàn Băng Vô Tình do dự không biết có nên nói ra nơi ở hiện tại của tiểu thân thể này hay không.
Nhưng nếu không nói ra nàng sẽ phải tiếp tục cùng nam hài trước mặt dây dưa ở chỗ này, mà nàng lại không muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa chút nào.
Chẳng lẽ tiểu muội muội không nhớ đường trở lại sao?
Đang lúc nàng do dự, âm thanh của nam hài vang lên bên tai như chỉ cho