"Vân Khinh xuống dưới xem đã xảy ra chuyện gì?" Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt nói.
Tuy nàng không biểu hiện cảm xúc nhưng theo trực giác của mình,Vân Khinh cảm thấy nàng không được vui.Cũng phải thôi, hôm nay nàng chính thức ngồi lên vị trí của một tổ chức lớn như Điệp Sát mà đúng lúc này lại có kẻ không biết sống chết gây sự.
Nếu là nàng thì đã cho người bầm thây vạn đoạn kẻ không đặt nàng vào trong mắt này chứ đừng nói là có thể bình tĩnh như cung chủ.
Sau khi tra hỏi một số thành viên Dạ Sát ẩn thân ở gần đó, Vân Khinh biết được nữ thành viên Nguyệt Vệ này bị hắn phi lễ.Khi mang đồ ăn lên, nam nhân trung phânnn này cố ý đưa tay ra tiếp rồi nhân tiện sờ soạng tay nữ Nguyệt Vệ xinh đẹp bởi vì nghĩ hắn nghĩ rằng nàng chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ trong Điệp Sát.
Chỉ cần hắn cho nàng vinh hoa phú quý không phải nàng sẽ theo hắn sao.Nhưng hắn đã quên một điều rằng Điệp Sát là một trong ba thế lực đứng đầu, kỳ trân dị bảo vô số làm gì có chuyện thiếu một chút vinh hoa của hắn chứ.
Ở đây,cho dù chỉ là một người quét rác cũng có đãi ngộ tốt hơn cả tông chủ một môn phái nhỏ.
Vân Khinh dùng linh lực truyền âm kể lại câu chuyện với Hàn Băng Vô Tình.
Nghe vậy, Hàn Băng Vô Tình nhìn Vân Lạc :"Hắn là kẻ nào? "
Vân Lạc đứng dậy, cung kính dõng dạc trả