Vân Khinh bị ánh mắt nóng rực của mọi người nhìn chăm chú phì cười :"Ha ha ha."
Đám người nhìn nhau sau đó lại nhìn Vân Khinh phó cung chủ làm sao vậy? Vừa nãy không phải còn tốt sao, chẳng lẽ bị cái gì không sạch sẽ bám vào người nên bị điên rồi chứ?
Nghĩ vậy, đám người không khỏi lặng lẽ lùi về phía sau.
Vân Khinh không để ý đến động tác nhỏ của mấy người, tiếp tục nói :"Tất nhiên là chờ viện binh của cung chủ và đại ca ta đến cứu rồi.
Các ngươi không biết được đại ca ta huấn luyện như thế nào lại ngốc như vậy."
Một đám người nghe xong trên đầu không khỏi rơi xuống mấy sợi hắc tuyến.
Phó cung chủ ngang nhiên nói vậy liệu có gì không ổn không? Đám người bên ngoài canh gác nghe được sẽ bẩm báo lên trên để bọn họ bày thiên la địa võng đến bắt viện binh của chúng ta thì sao? Đến lúc đó, chúng ta không được cứu ra mà còn chào đón thêm đồng bạn đi vào liệu có tốt không? Nếu bọn họ biết mình thất bại do bị phó cung chủ Vân Khinh bán đứng thì sẽ nghĩ như thế nào? Thành viên của phân bộ Ẩn Tinh cúi đầu suy nghĩ, vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu.
Vân Khinh tiếp tục lên tiếng giải tỏa những suy nghĩ lung tung trong đầu thuộc hạ :"Dù sao thì chuyện này nói ra cũng chẳng sao cả, nhất định người của Điệp Sát sẽ đến cứu chúng ta.
Chuyện ta nói với các người hẳn là những người bên ngoài cũng có thể nghe được.
Cho dù ta không nói thì bọn họ cũng nhất định sẽ bày mai phục tập kích người đến cứu chúng ta."
"Thì ra là vậy." Một đám người thoáng thở dài một hơi.
Hai người đang ẩn nấp trong chỗ tối giám sát nhất cửu nhất động của đám người trên nhà lao.
Người ẩn nấp A đưa tay thủ thế với người bên cạnh :"Cô nương này thật thông minh!"
Người ẩn nấp B cũng ra dấu đáp lại :"Người ta không thông minh sao có thể trở thành phó cung