Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Buổi tối 7 giờ,thành phố trong cơn ngủ say dần dần thức tỉnh.
Tiệm cà phê trang trí cổ điển ưu nhã, đèn tường tinh xảo kín đáo tản mát ra vầng sáng tối tăm.
Đồ trang trí pha lê bày biện ở trên giá gỗ uốn lượn, chiết xạ ra ánh sáng lấp lánh.
Từ ngoài nhìn vào, cửa hàng này thoạt nhìn cùng đô thị ban đêm không hợp nhau tựa như một bức tranh sơn dầu thời Trung cổ màu sắc loang lổ.
Phục vụ trầm mặc đứng ở sau quầy, trong tiệm an tĩnh liền thời gian cũng muốn đọng lại.
Chuông gió treo ở cửa vang lên thanh âm thanh thúy, thời gian đọng lại bị bừng tỉnh.
Người trong tiệm không hẹn mà cùng nâng mắt lên, hướng nơi phát ra thanh âm nhìn lại ——
Trong bóng đêm thâm trầm, một thanh niên thân hình cao dài tóc đen không nhanh không chậm đi đến, trong nháy mắt thấy rõ ràng dung mạo của cậu, mỗi người đều ngắn ngủi ngừng lại hô hấp.
Trên đời cư nhiên còn có người đẹp như vậy, quá mức mỹ mạo, thế nên làm cho nhóm phục vụ trống rỗng sinh ra một loại ảo giác.
Cậu không phải từ bên ngoài mà đến, mà là tự vực sâu hắc ám nhất buông xuống nhân gian.
Giống như hoa sen thanh cao cắm rễ trong nước bùn dơ bẩn, chỉ có nơi hắc ám nhất mới có thể dựng ra mỹ nhân mỹ lệ nhất.
Thanh niên tùy ý tìm vị trí ngồi xuống, phục vụ xưa nay bình tĩnh bỗng nhiên cảm giác được cảm xúc hoảng sợ, khẩn trương mà đi đến bên cạnh cậu: " Xin chào tiên sinh, xin hỏi ngài muốn yêu cầu cái gì? ".
Thanh niên hơi giương mắt, trong mắt mang theo ý cười thanh thiển, khiến người nhịn không được tâm hoảng ý loạn, cam tâm tình nguyện trầm luân vào bẫy rập ôn nhu.
" Một ly......" Cậu dừng một chút, ở dưới tiếng tim không ngừng đập nhanh hơn của phục vụ, thong thả bổ nửa câu sau: " Cà phê, cảm ơn ".
Thanh âm phảng phất được thượng đế hôn qua, dễ nghe câu người, mang theo chất độc nhè nhẹ tận xương.
" Không, không cần khách khí " Phục vụ câu nệ mà khom lưng, nhẹ nhàng rời đi, e sợ phát ra một chút tiếng vang hỗn độn.
" Cậu ấy cũng quá đẹp đi, quá muốn mạng.
Chỉ cần cậu ấy liếc tôi một cái, tôi cảm thấy tôi có thể vì cậu ấy nguyện ý đi tìm chết ngay ".
" Không xong, tôi cũng giống vậy.
Trong nháy mắt cậu ấy vào cửa, tôi đối với cậu ấy nhất kiến chung tình rồi ".
Sau bếp, nhóm phục vụ tụ ở bên nhau, nhỏ giọng thảo luận khách nhân vừa mới vào cửa.
Kỳ thật đây là một chuyện trái với quy định, chính là ở trước mặt mỹ nhân, quy định cũng trở nên có thể có có thể không.
" Thật muốn biết nhân tài như thế nào có thể xứng đôi cậu ấy nha......!Cảm giác sẽ không có người xứng đôi đâu......!".
Nhóm phục vụ không cam lòng thở dài lọt vào trong không khí, tan thành mây khói.
Cà phê được bưng lên, ly sứ rất nhỏ lót cùng gỗ đặc va chạm với mặt bàn tạo thành tiếng vang, trong tiệm quay về im lặng.
Ba phút sau, âm thanh chuông gió lần thứ hai vang lên.
Sở Từ hứng thú rã rời mà nhìn về phía người bước lại đây, ngồi ở trước mặt cậu: " Anh đến chậm."
"Anh vốn dĩ không muốn tới."
Nam nhân ăn mặc tây trang đẹp đẽ quý giá, thoạt nhìn tựa như quý tộc ưu nhã thong dong bước ra từ trong điện ảnh.
Nhưng ngữ khí của hắn nghe thật sự đáng thương, giống động vật nhỏ đang chật vật.
" Tới thời điểm này, anh vẫn suy nghĩ như cũ, chỉ cần anh không tới, chúng ta liền không thể chia tay." Hắn nhắm mắt, tự giễu nói: "Chính là nghĩ đến em lại ở chỗ này chờ anh, anh lại không có biện pháp không tới."
Sở Từ mặt vô biểu tình, dưới mắt phải có một nốt ruồi son, ở dưới ánh đèn có vẻ yêu dã dị thường.
Cậu chính là một gốc cây chết lặng lại xinh đẹp đủ để hấp dẫn bất luận kẻ nào thiêu thân lao đầu vào thực vật nguy hiểm như lửa, nam nhân mới đầu chính là bị loại khí chất cao cao tại thượng đến vô tình này của cậu hấp dẫn.
Hiện giờ, hắn lại bắt đầu thống hận loại khí chất này.
Nhưng lại như thế nào thống hận, hắn cũng vô pháp ngăn cản chính mình không đi khẩn cầu cậu: " Em có thể hay không đừng rời khỏi anh? ".
Sở Từ gần như trìu mến mà thở dài một tiếng: "Không thể."
"Vì cái gì?" Hắn thật sự vô pháp lý giải.
Vì cái gì bọn họ mới ở bên nhau bất quá chỉ có một tuần, cậu liền muốn rời đi hắn.
Là hắn nơi nào làm còn chưa đủ tốt sao? Rõ ràng......!Rõ ràng đã đem hết thảy sở hữu đều đưa cho cậu.
Chẳng lẽ cho dù dâng lên toàn bộ, cũng vô pháp nhận được thần minh rũ lòng thương sao?.
"Bởi vì, tôi không thích anh nha." Sở Từ nói: "Chính là đơn giản như vậy, tôi hiện tại đã không thích anh."
Thần minh của hắn, ngữ khí ôn nhu mà đối với hắn tuyên án tử hình.
Phảng phất có thứ gì bị xé rách, một cơn đau đớn thấu ngực vô cùng quen thuộc nhanh chóng lan tràn khắp người: "Không......".
Quả nhiên, vô luận bao nhiêu lần, người trước mắt này đều sẽ không vì bất luận kẻ nào mà dừng lại.
Hắn rũ xuống mắt, lại khi nhấc lên, đáy mắt đã nhấc lên gió lốc mãnh liệt: "Sở Từ."
Nhận thấy được trạng thái của hắn không đúng, Sở Từ không muốn lại cùng hắn vô nghĩa, lập tức liền muốn rời đi.
Nhưng mà, cậu không thành công.
Nam nhân bắt lấy cổ tay của cậu, đem cậu lôi tiến vào trong lòng ngực, từ sau lưng ở bên tai cậu nhẹ giọng nói: "Em lại một lần cự tuyệt tôi, Sở Từ."
Sở Từ nhíu mày: "Tôi chỉ từ chối anh chỉ một lần."
Cậu sẽ không cùng cùng một cá nhân yêu đương lần thứ hai.
Hắn thấp thấp mà cười rộ lên, ngữ điệu có chút tố chất thần kinh: "Ca ca, em lại gạt tôi."
Sở Từ: "?"
Chuyện phát sinh kế tiếp vượt qua dự đoán của cậu.
Cậu cho rằng, nam nhân dù cho tức giận cũng bất quá là đem cậu bắt về nhốt lại.
Dù sao cậu thường xuyên đụng tới loại người tâm thần này, đã sớm biết nên như thế nào ứng đối loại tình huống này.
Nhưng sự thật......!Cùng trong tưởng tượng của cậu không quá giống nhau.
Trước mắt cảnh tượng bất tri bất giác biến ảo thành tăm tối hoàn toàn, đô thị phồn hoa, ngọn đèn lộng lẫy, tiệm cà phê an tĩnh, thậm chí nam nhân bắt lấy cậu, toàn bộ biến mất.
Chỉ còn lại chỉ có vô biên vô hạn, hắc ám yên tĩnh.
......!Đây là, tình huống như thế nào?
Sở Từ trong khoảng thời gian ngắn, cũng không nghĩ ra đáp án.
Cậu đi về phía trước vài bước, không đi bao xa, đã bị thứ gì ngăn lại bước chân.
"Ngô," cậu vươn tay, ở trước mắt chạm chạm, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng xác thật là có cái gì đứng sừng sững ở trước mặt: "Pha lê?".
Khuynh hướng cảm xúc bóng loáng cùng xúc cảm lạnh lẽo, là rất giống pha lê.
[ Hoan nghênh đi vào nơi Ma Vương an giấc ngàn thu.
]
Một thanh âm máy móc ở trong đầu cậu vang lên.
Sở Từ không hề phòng bị, nheo lại đôi mắt, giống một con mèo đề phòng: "Mi là ai?"
[ Tôi là ai cũng không quan trọng, ngài chỉ cần nhớ kỹ một điều, chỉ có đánh bại Ma Vương, ngài mới có thể từ nơi này rời đi.
]
"Nơi này là chỗ nào, Ma Vương lại là ai?"
[ Nơi này là nơi Ma Vương ngủ say, ngay tại đây nơi này là một mảnh hoang mạc.
Thần minh đã từng rũ lòng