Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Hồng trà trước mắt không biết khi nào đã lạnh, tản mát khí vị kém ngon.
Christine mặt vô biểu tình mà ngồi ở tại chỗ, nhìn ánh đèn ngược trên mặt nước trà.
Những ánh mắt ngu xuẩn muốn lại đây đều bị người của cô từ trong tiệm ném ra ngoài, bầu không khí an tĩnh làm cô trấn định, lại làm cô ngăn không được mà tức giận.
Sở Từ cự tuyệt thỉnh cầu của cô, việc này ở trong dự kiến của vô, nhưng vẫn như cũ nhịn không được sinh ra một loại tức giận bị coi khinh.
"Phu nhân," bí thư rung thành và tận tâm cong lưng, ở bên tai cô nói: "Đại pháp quan đã đồng ý lời mời của chúng ta."
Christine khinh phiêu phiêu bóp nát ly, "Được, tôi đã biết."
Cô thong thả ung dung uống xong hồng trà, ngước mắt nhìn về phía bí thư, ngữ điệu thản nhiên: "Tôi không thích cửa hàng này."
Bí thư trả lời: "Tôi hiểu rồi, phu nhân."
Christine bình tĩnh mà đứng dậy rời đi, mặt mang mỉm cười, đôi mắt xán lạn, thoạt nhìn mỹ lệ ưu nhã, khiến người khác nhịn không được hoài nghi, phảng phất người lúc nãy run rẩy tức giận đều là ảo giác.
"Thông báo cho Winston, tôi muốn đi xem tiệc Giáng Sinh của bọn họ."
"Vâng, phu nhân."
Hoa viên tường vi ở Giáo đường hôm nay nghênh đón rất nhiều khách nhân xa lạ mà lại tò mò.
" Lần đầu tiên tôi biết giáo đường còn có một vườn hoa lớn như vậy!"
"Bây giờ đều là tháng 12, hoa tường vi nở lâu như vậy sao?"
"Chúng ta thật sự có thể sử dụng hoa này làm đạo cụ sao?" Cô gái thật cẩn thận mà vươn tay, vuốt ve cánh hoa mềm mại: "Chúng nó thật là đẹp mắt, luôn cảm thấy có chút đáng tiếc."
Thánh mười hai, đã tới mùa rét lạnh, lá cây khô héo tùy ý có thể thấy được, nhưng khu vườn trước mắt này tựa hồ không có chịu một chút ảnh hưởng nào cũng mùa, gió thu thổi, hoa lay động, một mảnh diễm lệ rực rỡ như biển hoa.
Colin: "Đương nhiên có thể, dù sao cũng là chuyện Ludwig tự mình đáp ứng, cậu ấy sẽ không đổi ý."
Theo thời gian Giáng Sinh càng gần, kịch bản tập luyện cũng tới phần kết thúc, chỉ là khi chuẩn bị đạo cụ sân khấu, bọn họ gặp phải một chút vẫn đề nan giải.
Con gái cảm thấy chỉ có hoa thật mới xứng với vẻ đẹp của công chúa điện hạ, nhưng vào mùa này, số lượng hoa tươi bọn họ cần quá nhiều, hoa thật giá cả hiển nhiên vượt qua phạm vi dự toán.
Chính là dùng hoa giả thay thế, tóm lại là cảm thấy không đủ hoàn mỹ, tựa như một bức tranh Sơn dầu xinh đẹp, cố tình ở giai đoạn kết thúc lại không còn màu, chỉ có thể lưu lại một chỗ trống tiếc nuối.
Khó xử hết sức, Ludwig nói cho bọn họ, hắn có thể thay bọn họ giải quyết vấn đề này.
"Giáo đường Maria có một hoa viên, các cậu có thể đi đến nơi đó tìm số lượng hoa cần." Ludwig hơi đảo mắt, nhìn đến Sở Từ lười biếng nắm một cánh hoa, ngữ điệu nhiều một phần ôn nhu: "Dùng danh nghĩa của tôi, sẽ không có người ngăn cản các cậu."
Có những lời này của hắn, một đám người không hề rối rắm, lập tức chạy tới giáo đường Maria.
Nhớ tới ánh mắt Ludwig nhìn về phía người yêu, cô gái bỗng nhiên thêm một câu: "Muốn đẹp, hái nhiều một chút."
Nếu cô không cảm giác sai, Ludwig chỉ sợ cũng là cảm thấy hoa giả không xứng với người yêu của hắn, cho nên mới cho cho bọn họ tới hái hoa.
Nói như vậy, bọn họ liền không cần bởi vì lo lắng phá hư khu vườn, mà chỉ chọn hoa gần tàn.
Thiếu một đám người ầm ĩ, lễ đường càng thêm trống trải.
Trên vách tường ố vàng vẽ đầy truyền thuyết thần thoại cổ xưa, cửa kính sắc thái sặc sỡ trên trần nhà hạ một mảnh ảnh ngược lưu động, từng hàng ghế gỗ xếp dựa sát sạch sẽ, chờ đợi tiệc tối long trọng không lâu.
"Thoạt nhìn tâm tình anh không tốt" Sở Từ ngồi vào bên cạnh Ludwig, cười hỏi: "Ai lại làm anh không vui?"
Ludwig nhìn cậu, bỗng nhiên vươn cánh tay, đem cậu ôm vào trong lòng ngực, ngửa đầu cắn cằm cậu: "Chính là em"
Sở Từ cảm giác có chút vô tội: "Em làm sao?"
"Em quá đẹp." Ludwig dời xuống hôn môi, sợi tóc mềm mại cọ qua làn da Sở Từ, làm cậu có loại ảo giác cảm thấy hoảng hốt bị mèo làm nũng làm cho gục ngã.
"Lớn lên đẹp lại không phải em sai."
Sở Từ đẩy ra này con mèo chơi xấu này.
Ludwig thấp giọng trả lời: "Là tôi sai."
Xinh đẹp trước nay đều vô tội.
Có tội chính là tâm tồn tại ý nghĩ xằng bậy, thuần phục với cái đẹp, rồi lại khát vọng phá hủy tù nhân mỹ lệ.
Lễ Giáng Sinh, thành thị trang điểm thành bộ sáng đèn đuốc rực rỡ lộng lẫy, ngọn đèn sáng lạn từ bốn phương tám hướng hội tụ đến trung tâm thành thị, đỉnh tòa kiến trúc cao lớn nhất thành phố này, ánh sáng pháo hoa nở rộ trong màn đêm thâm trầm, rồi sau đó lại từ từ rơi xuống, hết đợt này đến đợt khác, liên miên không dứt.
Đại học Winston, sinh viên sớm đã bởi vì tin tức nào đó mà sôi trào lên.
"Sở Từ thật sự sẽ diễn người đẹp ngủ trong rừng sao? Thật vậy chăng thật vậy chăng?"
"Cậu ấy diễn người đẹp, ai diễn hoàng tử?"
"Khẳng định là Ludwig."
"No——! Tớ ngày thường bởi vì tình yêu của bọn họ mặc luôn cảm thấy dày vò! Tớ không muốn xem kịch cũng phải nhìn đến bộ dáng bọn họ ân ái! Tớ chịu không nổi!"
"Vậy cậu không cần đi xem nữa."
"Không ——! Không nhìn thấy Sở Từ tớ sẽ điên mất!"
"......"
Lễ đường trống rỗng không bao lâu liền bởi vì tin tức này mà chen đầy, mọi người ở hàng phía trước vì vị trí này mà thời thời khắc khắc đều vung tay đánh nhau, một người mặt liệt ăn mặc nghiêm túc đi đến, mà bọn họ vây chung quanh ở giữa, rõ ràng là Christine.
Vị phu nhân mỹ diễm này vừa bước vào, đám người ầm ĩ không thôi thoáng chốc hành quân lặng lẽ.
Christine tháo xuống kính râm to rộng, đối với các nam sinh đang ngốc lăng hơi hơi mỉm cười: "Vị trí này cho tôi, có thể chứ?"
Các nam sinh liên tục lui về sau: "Có thể!"
Chờ bọn họ cướp đoạt xong chỗ ngồi, ổn định ngồi xuống, đèn lễ đường bỗng nhiên tối sầm, tiệc tối chính thức mở màn.
Ở dưới sự nổi tiếng của người đẹp ngủ trong rừng, tiết mục của các giai đoạn trước đần độn vô vị đến nỗi không làm khán giả nhấc nổi hứng thú quan sát, thật vất vả chờ đến mười đẹp ngủ trong rừng sắp sửa lên sân khấu, mọi người đang mất tinh thần sôi nổi tinh thần chấn động, đứng thẳng người.
Christine đối với không khí chung quanh bỗng nhiên trở nên nóng bỏng không chút nào ngoài ý muốn, cô chính mình đều suýt nữa luân hãm ở dưới vẻ đẹp của Sở Từ, càng đừng nói nhân loại phàm tục này.
Âm nhạc hòa hoãn vang lên, chuyện xưa như vậy