Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Sở Từ liền ở trong lòng ngực Diệp Tiềm, cậu hơi chút động, Diệp Tiềm đều có thể tinh tường nhận thấy được, càng không cần nói đuôi cá của cậu bỗng nhiên biến thành hai chân.
Có lẽ là nguyên nhân đuôi cá không có quần áo, chân cậu cũng không có chút mảnh vải nào.
Diệp Tiềm rũ mắt, liền nhìn thấy một mảng da thịt trắng nõn, mềm ấm trơn trượt, tơ lụa thượng đẳng nhất cũng không thể so sánh được.
Mắt cá chân tinh tế, yếu ớt tựa hồ như có thể một tay bóp nát.
"......"
Này thật có thể lấy mạng người.
Diệp Tiềm dời mắt đi, lại không dám nhìn cậu, cởi áo ngoài, khoác ở trên người Sở Từ: "Đuôi của ngươi......!Như thế nào sẽ đột nhiên biến thành như vậy?"
Hắn hiện tại còn không biết, hắn càng thẹn thùng, Sở Từ liền càng thích chọc hắn.
"Như thế nào, ngươi không thích sao?"
Diệp Tiềm sợ chính mình hỏi như vậy sẽ làm cậu không cao hứng, vội vàng nói: "Không phải."
"A?" Sở Từ cố ý hỏi: "Vậy đuôi cùng chân, ngươi thích cái nào hơn?"
Diệp Tiềm: "......"
"Nói đi" Sở Từ giục hắn: "Ngươi thích cái nào hơn?"
Diệp Tiềm nói không nên lời, xin tha mà nhìn cậu, "A Từ, ngươi đừng trêu ta."
Sở Từ cong mắt lên: "Ngươi cầu ta đi, cầu ta ta liền tha ngươi."
Diệp Tiềm nhìn cậu, ngoan ngoãn mà trả lời: "Cầu ngươi."
Sở Từ dựa vào trên người hắn, cười vài tiếng: "Thật ngoan, Tiểu phu tử."
Diệp Tiềm cả người cứng đờ, Sở Từ hô hấp, độ ấm của Sở Từ, đến hơi thở của Sở Từ, đều làm hắn như rơi vào mây, hốt hoảng.
Chỗ kia truyền đến phản ứng càng kịch liệt.
Hắn lập tức liền muốn hướng vào trong nước nhảy.
Nhưng hắn còn ôm Sở Từ, hắn không muốn buông tay, đành phải yên lặng ở trong lòng niệm những kinh văn dài dòng buồn tẻ đó, kiệt lực ngụy trang thành một pho tượng vô tình vô dục.
Sở Từ vươn ngón tay thon dài, chỉ không chút để ý mà ở cằm hắn phất qua, pho tượng liền tạm dừng hô hấp, trong phút kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Hắn nắm lấy tay Sở Từ, nhịn đến khóe mắt đỏ lên: "Không được chạm loạn vào......"
Sở Từ hàm chứa ý cười hỏi: "Đau sao?"
Diệp Tiềm u oán mà liếc cậu một cái, không rõ cậu hỏi chính là cái nào, liền không trả lời, chỉ là đem thân cậu nâng dậy, chính mình nhảy vào hồ nước.
Sở Từ rất thú vị mà nhìn hắn trốn vào trong nước, lông mi lóe, vầng sáng dừng ở trên mặt, dường như con bướm uyển chuyển nhẹ nhàng: "Ngươi trốn vào trong nước có tác dụng không?"
Diệp Tiềm trồi lên mặt nước, nhấp môi, chung quy vẫn là nhẹ nhàng nói: "Hữu dụng, lúc trước......!Thử qua."
Sở Từ ý vị thâm trường mà "À" một tiếng, cũng đi vào trong nước.
Cậu vừa đụng vào nước một chút, chân mới vừa có được liền tự động hóa thành đuôi cá, cậu không nói gì nữa, rốt cuộc ở trong nước, đuôi cá vẫn dùng tốt hơn.
Diệp Tiềm lại là mở to hai mắt, đối loại biến ảo này rất là mờ mịt.
Bất quá ngay sau đó, hắn liền không có sức tự hỏi nguyên nhân.
Sở Từ lôi kéo hắn, hướng dưới nước chìm càng sâu.
Diệp Tiềm ngừng thở, muốn cùng cậu ở trong nước lâu một chút.
Tiếp theo, hắn thấy Sở Từ cười lại đây, đôi mắt tia sáng liễm diễm, so ánh trăng còn muốn động lòng người.
Diệp Tiềm cơ hồ muốn say tại trong nước.
Sở Từ khoanh lại cổ hắn, ở trên môi hắn hôn một chút.
Diệp Tiềm cảm giác chính mình đã say ngã vào trong nước.
Một bọt khí tròn vo bỗng nhiên xuất hiện, ngăn cách dòng nước ôn nhu, bao lại hai người bọn họ.
Sở Từ nhướng mày, không vội không chậm hỏi: "Ngươi lúc trước thử như thế nào, giống như hiện tại sao?"
Này tự nhiên là không có khả năng, hắn lúc trước chính là tắm không suy nghĩ, đầu óc thanh tỉnh, mới có thể bảo trì bình tĩnh.
Huống chi lúc trước, Sở Từ cũng không ở trước mặt hắn.
Cho nên hiện tại, hắn phát hiện, nước lạnh cũng vô dụng.
Diệp Tiềm ôm lấy eo cậu, từ bỏ nói: "Trêu cợt ta, sẽ làm ngươi vui sao?"
"Ta nếu là nói, sẽ thì dao?"
"Vậy ngươi cứ tiếp tục" Diệp Tiềm rất giống tiểu đáng thương bị khi dễ đến mức tận cùng, ủy ủy khuất khuất mà dựa vào trên người cậu "Ta còn có thể chịu nổi."
[ Ngài đừng đem hắn nghẹn hỏng nha.
]
Thanh âm hệ thống rất đồng tình.
Bọt khí mang bọn họ càng chìm càng sâu, rốt cuộc đến độ sâu ánh mặt trời cũng sắp chiếu không tới, hoàn cảnh tối tăm, dẫn ra dã thú ẩn núp.
Diệp Tiềm một lần nữa hôn lấy cậu, hắn lúc trước chưa từng có bất luận kinh nghiệm gì, nhưng sau khi chạm vào Sở Từ, hắn liền không thầy dạy cũng hiểu nên như thế nào lấy lòng cậu.
"A Từ" qua không biết bao lâu, Diệp Tiềm cố mà buông ra cậu, hơi thở không xong mà nói: "Ta rất thích ngươi."
Sở Từ tóc dài có chút tán loạn, vài sợi tóc đen bị đưa tới trước người, vạt áo mở rộng ra, chỗ cổ cùng xương quai xanh tinh xảo không bị vướng bận có vài dấu vết nhàn nhạt ửng đỏ.
Cậu nheo lại mắt, đuôi mắt mờ mịt một chút màu nước "Ta cũng thích ngươi."
Diệp Tiềm ôm cậu "Ta muốn mang ngươi rời đi nơi này được không, ngươi thích nơi nào, ngươi muốn về nhà không?"
Sở Từ quay đầu đi: "Ngươi muốn mang ta đi đâu?"
"Xem ngươi muốn đi đâu" Diệp Tiềm đem cậu ôm đến càng chặt: "Vô luận ngươi muốn đi đâu, ta đều sẽ mang ngươi đi."
Hắn thích cậu, cho nên hắn không muốn để cậu bị nhốt ở trong viện này.
Tiểu viện này không thích hợp cho A Từ của hắn, A Từ xinh đẹp như vậy, cậu nên ở đại dương rộng lớn mạnh mẽ, lấy trời đất làm nhà, trăng sao làm ánh sáng, tự do tự tại, vạn vật cũng phải vì cậu điên đảo.
"Vậy còn ngươi?" Sở Từ hỏi.
"Ta......" Diệp Tiềm dừng một chút, nhắm mắt lại: "Ta sẽ bồi ngươi."
"Ngươi không muốn làm tướng quân sao?"
Diệp Tiềm trầm mặc càng lâu: "Không phải không muốn, nhưng ngươi càng quan trọng."
Sở Từ cười nói: "Ta nơi nào cũng không muốn đi."
Diệp Tiềm mơ mơ màng màng, tựa hồ nghe không hiểu ý tứ những lời này.
"Ta vẫn sẽ luôn bồi ngươi" Sở Từ ngữ điệu ôn nhu tựa như một chút ánh nến tỏa sáng trong đêm tối, dẫn nhân tâm tình nguyện trầm luân: "Ta chỉ ở bên cạnh ngươi, chỗ nào cũng không đi."
Diệp Tiềm hơi hơi hé miệng: "Nhưng mà......"
Sở Từ đánh gãy hắn: "Không có nhưng mà."
Diệp Tiềm vẫn là nói: "Đi theo ta, ngươi sẽ chịu khổ, ta không muốn để ngươi chịu khổ."
Sở Từ thuận miệng trả lời: "Không quan hệ, ta cũng không phải rất quý giá."
[ Ngài nói bậy.
]
Hệ thống đối những lời này lấy thái độ phủ định.
"Thực xin lỗi" Diệp Tiềm yên lặng nhìn cậu, ách thanh nói: "Thực xin lỗi."
"Đừng khóc" Sở Từ hiểu rõ tất cả tâm tư của hắn, trìu mến mà vuốt ve mặt hắn: "Ngươi chính là đại tướng quân."
Diệp Tiềm cúi đầu, ở trên vai cậu cọ cọ: "Hiện tại còn