Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Hộ vệ không ngừng đẩy nhanh tốc độ, xe ngựa vẫn ở chạng vàng ngày thứ mười sáu vào cửa Kinh Thành.
Vừa vào cửa, cậu nhìn đến nơi nơi dán tìm thầy thuốc, là hoàng cung ra thông báo tìm, giải treo thưởng kim ngạch cao đến nỗi ai thấy cũng động tâm, không có dấu vết tờ nào bị xé xuống.
Phố chính vốn nên nhất phồn hoa nhất cũng có chút ý vị nói không nên lời.
Mỗi người đều vẻ mặt cảnh giác, thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc.
Hộ vệ tùy tay kéo người qua đường, ôn hòa mà tìm hiểu nói: "Tiểu ca, gần đây trong thành là đã xảy ra chuyện lớn sao? Tại sao ai cũng đều kinh hoảng như vậy?"
Người nọ cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhìn hộ vệ một thân chính khí xác thật không giống bộ dáng người xấu, mới thoáng buông tâm: "Cũng không phải là chuyện lớn kia sao, Thánh Thượng tính tình càng ngày càng xấu, khoảng thời gian trước còn chém đầu mấy thái y, nói bọn họ dùng thuốc giả lừa hắn, hiện tại đang tìm đại phu y thuật cao thâm cứu mạng đấy."
Người đó không nói ra lời rằng, hoàng đế hỉ nộ vô thường, cũng dẫn tới không có đại phu nào dám vào cung chữa bệnh, sợ mất đi tính mạng, hoàng đế tức giận không thôi, phái người từng nhà điều tra, tra được có ai am hiểu y thuật, liền tất cả mang về trong cung.
Bạo quân như thế, tự nhiên dẫn tới bá tánh khủng hoảng, không ít người muốn đi ra ngoài trốn, làm cảnh vệ tuần tra càng nghiêm.
Hiện tại vào thành dễ như trở bàn tay, ra khỏi thành khó như lên trời.
Hộ vệ có lẽ còn không rõ ràng lắm hoàng đế vì cái gì nóng lòng tìm thầy trị bệnh, Sở Từ lại chỉ trong nháy mắt, liền rõ ràng nguyên nhân hoàng đế gấp gáp như vậy.
Hơn phân nửa là hắn ta muốn cưỡng bách người cá, không nghĩ tới người cá còn có năng lực phản kháng, đem bộ bị quan trọng của hoàng đế làm cho có vấn đề luôn.
Thân là vua của một nước lại không thể gieo giống, cũng không phải rất nóng nảy sao.
[ Ta có thể cảm ứng được đám người cá kia không? ]
Cậu đích xác đối tộc người cá không có tình cảm, hệ thống chậm rãi nghĩ, tình cảm của cậu dao động thật sự quá nhỏ, chỉ có ở trước mặt tên quỷ hút máu kia khi mặt mang mỉm cười chết ở trong lòng ngực cậu thời chút giật mình, cũng là một chút thôi, làm cậu nguyên bản tính cách vô tình vô dục thêm một chút tâm trạng thương hại.
Không có tình cảm, nhưng cậu lại không ngại ra tay cứu bọn họ.
Nếu lúc ban đầu, hệ thống cũng không xác định cậu rốt cuộc có cứu hay không, cùng với cơ hội tộc người cá này là đưa cho cậu cùng Diệp Tiềm cơ hội chia lìa, không bằng nói là thành quả khảo nghiệm đối với thế giới thứ nhất.
Như vậy hiện tại, khảo nghiệm xem như thông qua sao?
[ Chỉ cần ngài muốn, ta có thể nối lại cảm ứng của các người.
]
Sở Từ không chút để ý mà nói: [ Làm đi.
]
Thái y rất nóng nảy, cầm thuốc còn chưa chế thành đưa cho hoàng đế dùng, không nghĩ tới hoàng đế chọn người cá kia so với người cá khác mạnh hơn rất nhiều, đồ thứ phẩm đối với hắn không thể dùng.
Hắn cố ý ngụy trang trạng thái suy yếu, ngày khi hoàng đế hạ đao muốn lại thử thì hung hăng chụp hoàng đế một cái, trực tiếp đem mệnh căn của hoàng đế chụp hỏng.
Hoàng đế không ôm được mỹ nhân, còn bị làm mệnh căn sắp liệt, hình dung nổi trận lôi đình còn nhỏ.
Hắn ta liên tiếp chém đầu năm thái y, lại đem người cá kia đang sống sờ sờ đánh chết.
Trong cung thái y không đủ dùng, hoàng đế lại bắt đầu dán treo thưởng lớn, tìm đại phu vào cung.
Hắn ta chưa nói chính mình rốt cuộc vì cái gì xử tử thái y, hoàng đế tính cách đã vặn vẹo đến nỗi cực đoan, nhưng không ngốc, chuyện mất mặt như vậy hắn mới không nói ra, mọi người không biết chân tướng cũng cho rằng đều là do tính tình của hắn thay đổi mà dẫn đến, người biết y thuật trốn đều không kịp, sao còn nghĩ đến việc tiến cung để xem bệnh cho hoàng đế.
Trong lúc nhất thời, dư luận xôn xao, phi tần trong cung còn không dám chạm mặt rồng, có phi tử muốn lấy lòng hoàng đế bởi vì dùng hương trợ tình bị biếm vào lãnh cung, rõ ràng lúc trước hoàng đế cũng đừng hương đó.
Đột nhiên bị biếm vào lãnh cung, phi tử không thể giải oan, ở lãnh cung mấy ngày liền điên.
Hoàng đế sủng ái phi tần đều như thế, những người khác chỉ hận không xuất hiện ở trước mặt hoàng đế, đám thần tử khom lưng uốn gối thượng triều cũng không dám thở dốc, chỉ muốn quỳ luôn trên mặt đất.
Người cá không rành thế sự rốt cuộc hiểu rõ đến cái gì là thiên tử ngôi cửu ngũ, biết chạy trốn chỉ là vô vọng, chỉ có thể suốt ngày trầm miên, ao ước bản thân sớm chết sớm siêu sinh.
Ngay thời khắc khi bọn họ tâm như tro tàn chờ đợi cái chết đến gần, bọn họ bỗng nhiên cảm giác được cảm ứng đã từng quen thuộc.
Nhóm người cá sắc mặt trắng bệch cả người chấn động, khó có thể tin mà mở to hai mắt, nước mắt thoáng chốc lăn xuống.
Không còn là nước mắt màu máu, mà là trong suốt, trong suốt như trân châu.
Quan binh trông giữ người cá không rõ đã xảy ra cái gì, tất cả đều tò mò mà vây quanh ở một bên, nhìn người cá cuồn cuộn không ngừng mà khóc ra trân châu như nhau, tấm tắc bảo lạ: "Truyền thuyết nói nước mắt của người cá sẽ hóa thành trân châu,