Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Không chờ hắn suy nghĩ cẩn thận vì cái gì không có cũng có thể, Sở Từ bỗng nhiên cúi người tới gần.
Augustus đột nhiên không kịp phòng ngừa, vội vàng thối lui về sau, ghế dựa trên sàn nhà vẽ ra một tiếng nặng nề vang.
Sau đó, hắn hậu tri hậu giác phản ứng lại, động tác mình tránh né có phải hay không quá khoa trương......!Giống như hắn rất sợ cậu.
......!Thôi được, hắn chính là sợ người này.
Đặc biệt là gương mặt xinh đẹp đến kinh động nhân tâm gần trong gang tấc, hắn hoàn toàn theo bản năng ngừng thở.
Sở Từ chậm rãi đánh giá thần sắc cảnh giác trước mắt của tên nhóc con, cong khóe môi lên: "Tiểu quỷ, cậu bao nhiêu tuổi?"
Augustus thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi mắt của cậu: "Mười chín."
"Mười chín tuổi, thật nhỏ." Sở Từ lông mi nhẹ nhàng nháy nháy, ánh đèn rực rỡ lung linh tựa hồ đều bị cậu thu vào trong mắt, lộng lẫy làm cho người không rời được tầm mắt: "Người ở tuổi này hẳn là đều ở trường học, cậu muốn về trường học học tập không?"
Về trường học? Đi học cùng một đám nhóc con đến sống chết là cái gì đều không rõ quậy với nhau cùng học tập sao?
Augustus lắc đầu: "Không muốn."
Thời điểm hắn dưới mặt đất chưa bao lâu, còn khờ dại ảo tưởng mọi thứ bên ngoài, ảo tưởng hắn cùng ngàn vạn người thường giống nhau, ban ngày đi học, buổi tối về nhà oán giận bài tập ở trường, ngày qua ngày sinh hoạt một cách bình đạm đến nhạt nhẽo.
Chính là hiện tại, hắn đã không còn muốn nữa.
Hắn ở nơi không có đạo đức cùng pháp luật quản chế quá lâu, tựa như một con dã thú bị trục xuất, phong cách của hắn là luật rừng do đã sớm bị nhân loại vứt bỏ, muốn hắn thu liễm một thân gai nhọn trở lại trường, hắn làm không được.
Sở Từ đối với đáp án này không chút nào ngoài ý muốn: "Vậy cậu muốn làm gì?"
Augustus hầu kết khẽ nhúc nhích: "Ngài không phải nói, tôi là của ngài sao?"
"Làm hộ vệ của ngài được không, tôi có thể bảo vệ ngài."
Hắn cô độc một mình, hai bàn tay trắng, toàn thân duy nhất còn có thể coi như có giá trị, đại khái chính là năng lực một thân từ núi đao biển lửa bò ra, hắn có thể bảo hộ người này.
Augustus nói xong, lẳng lặng mà nhìn chăm chú Sở Từ.
Trong ánh mắt nhiều thêm một phần khẩn trương khó có thể phát hiện.
Hắn sợ bị cự tuyệt, cũng sợ một thứ khác, là chuyện so với cự tuyệt càng làm cho hắn khổ sở, tỷ như bị châm chọc mỉa mai.
Hắn tựa như một tên ăn mày dơ bẩn, ngẫu nhiên nhìn thấy một đóa hoa hồng mỹ lệ, không biết nên như thế nào cho phải, hoa hồng đẹp như vậy, lai yếu ớt như vậy, hắn không dám đụng vào nó, sợ chạm vào làm hỏng nó, hắn muốn bảo vệ nó, lại cảm thấy chính mình không có tư cách bảo vệ nó.
Ăn mày cùng hoa hồng sao có thể thuộc về nhau cơ chứ, rõ ràng là tồn tại khác nhau như trời với đất.
Hắn nôn nóng chờ đợi người này trả lời, chính mình cũng không có ý thức được, loại tâm tình này của hắn kỳ thật cùng những tội phạm chờ đợi phán quyết không khác nhau là mấy.
"Bảo vệ tôi?" Sở Từ chậm rãi lặp lại một lần, ngữ điệu của cậu không có trào phúng, cũng không có coi khinh, chỉ là giống như xác nhận cái gì đó, thong thả ung dung hướng hắn nói: "Tiểu quỷ, cậu biết tôi là ai không? Cậu biết tôi mỗi ngày sẽ gặp được nhiều hay ít nguy hiểm sao?"
Augustus dừng một chút, trịnh trọng mà nói: "Tôi không biết, bất quá, mặc kệ khó đến đâu, tôi đều sẽ toàn lực ứng phó."
Sở Từ đôi mắt hơi cong: "Được, tôi đồng ý."
Augustus treo tim trở về chỗ cũ, hắn nhẹ nhàng hô hấp, trả lời: "Cảm ơn."
"Đừng vội cảm ơn tôi" Sở Từ vòng qua bàn, đi đến bên cạnh hắn, ngón tay đáp ở trên vai Augustus, đem hắn từ ghế dựa nhấc lên "Làm hộ vệ của tôi yêu cầu chính là rất cao, còn phải thi nữa."
"Thi?"
Augustus thuận thế đứng lên, không biết vì sao, nghe hai chữ như thế, luôn có một loại dự cảm xấu.
Dự cảm xấu thành sự thật.
Hắn nhìn người máy đặt ở trước mặt hắn từng xấp bài thi, trước mắt tối sầm.
Hắn biết như thế nào nhanh chóng hiệu quả nhất cướp đi mạng của một người, biết như thế nào ở trong khốn cảnh tìm một đường sống, biết rất nhiều kỹ năng thực dụng sinh tồn, nhưng hắn thật sự không biết, phân tích vật chất của vũ trụ là thứ gì, người máy hóa giải bảo dưỡng lại là thứ gì.
Augustus rũ mắt, cảm giác chính mình cả người tràn ngập hai chữ to "Thất học".
Tiểu sói con thất học ủ rũ cụp đuôi, lật lật toàn bộ bài thi, sau khi xác định không có một bài chính mình có thể giải ra đáp án, hắn cẩn thận mà nhìn về phía Sở Từ, thanh âm nhẹ đến gần như không thể nghe thấy: "......!Tôi không biết làm."
Sở Từ: "Tôi biết cậu sẽ không biết làm."
Augustus: "......"
Vậy ngài vì cái gì còn bắt tôi xem?
Sở Từ không chút để ý mà nói: "Cậu không phải nói nguyện ý vì tôi toàn lực ứng phó sao, hiện tại, cậu liền toàn lực ứng phó giải quyết hết đám bài thi này đi.
Cậu có thể bắt đầu học từ đầu, không sao hết, tôi không vội."
Augustus nhìn cậu trong chốc lát, thu hồi tầm mắt, tâm tình phức tạp khởi động người máy hiện lên các mục chọn "Giáo án sơ cấp".
Chỉ có dùng đề trẻ nhỏ vỡ lòng, giáo án lúc ban đầu.
Một động tác dù đơn giản, tiểu sói con lại ngạnh sinh sinh bi tráng ra dáng tráng sĩ chặt cánh tay.
Sở Từ nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không nhịn nổi, cong lên hai mắt cười ra tiếng.
Mặt đều ném hết, Augustus chết lặng mà nghĩ, kiệt lực bỏ qua cảm giác tồn tại của người kế bên, ra vẻ trấn định mà đi theo người máy học tập.
Nhưng vành tai vẫn là không tự chủ được mà trở nên càng ngày càng hồng.
Mình coi như