Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Chiến hạm trở về vũ trụ không bao lâu, cái loại đau đớn quen thuộc này lại ngóc đầu trở lại.
Sở Từ cuộn tròn ở sô pha, bất đắc dĩ mà nói với hệ thống: [ Ta biết nó sẽ trở lại, nhưng nó có phải về quá nhanh không vậy, cảm giác hiện tại như tận thế vậy.
]
Hệ thống: [......!Bằng không, ngài ngủ tiếp trong chốc lát? ]
[ Ta hiện tại ngủ không được.
]
Cậu đem Augustus ném vào một khách sạn gần đây, khi sắp rời khỏi, Augustus chẳng sợ đang trong giấc mộng, vẫn như cũ theo bản năng nắm lấy cổ tay của cậu, không cho cậu đi.
Tiểu sói con bị nước mắt làm ướt lông mi, hắn không bao giờ thích khóc như vậy, cho dù trong trận đấu bị thương gần chết, đôi mắt của hắn cũng không đỏ chút nào.
Giờ đây thoạt nhìn như chó con bị đuổi khỏi nhà, mờ mịt vô thố mà nhìn hướng cửa, thật cẩn thận mà vươn móng vuốt, muốn bắt lại chút hơi thở mà chủ nhân lưu lại, muốn cùng chủ nhân cùng nhau về nhà, nhưng mà lại sợ sẽ bị ném một lần nữa.
Sở Từ ánh mắt sâu thẳm mà nhìn hắn trong chốc lát, chậm rãi bẻ ngón tay của hắn ra, thẳng đến khi hắn rốt cuộc nắm không được cậu.
Cậu đem tay lạnh băng của Augustus bỏ vào trong chăn, sờ sờ mặt hắn, nhẹ giọng nói: "Chờ cậu mạnh lên lại đến tìm tôi, tới trả thù tôi, tới giết chết tôi, tôi đều chờ."
Cậu dùng thuốc mê liều không nhiều lắm, sau khi rời đi một giờ, cậu nhận được tin nhắn của Augustus.
Lúc này chiến hạm đã rời xa tinh cầu mà cậu ném Augustus, đau đớn nhỏ vụn dài dẳng làm cậu rất khó duy trì tinh thần, nghe được tiếng vang của quang não, ngón tay cậu run lên một chút, không cẩn thận đem quang não ném trên mặt đất.
Sở Từ không nhặt lên, chỉ là rũ mắt, nhìn quang não bắn ra nhắc nhở, lại thu về, vòng đi vòng lại, tựa hồ không ngừng lúc nào.
Hồi lâu về sau, Augustus đại khái là biết cậu quyết tâm sẽ không nhận video, bắt đầu từng tin nhắn gửi cho cậu.
Quang não bắn ra một mặt người ảo, trên màn hình, Augustus tràn đầy khẩn cầu.
[ Ngài ở nơi nào? ]
[ Ngài không cần tôi nữa sao? ]
[ Đừng vứt bỏ tôi, cầu xin ngài.
]
[ Cầu xin ngài cầu xin ngài cầu xin ngài, quan tâm tôi đi, tôi sắp điên rồi, tôi thật sự sẽ điên mất.
]
......!
Mỗi khi nói một câu, Augustus sẽ ngừng thở, chờ mong được cậu đáp lại, cho dù là một cái dấu chấm câu cũng được.
Nhưng mà không có, vẫn luôn không có.
Hắn từ buổi chiều khi ánh mặt trời còn hừng hực, gửi đến khi hoàng hôn như màu máu ở phía chân trời, lại đến màn đêm nồng đậm mà cắn nuốt tất cả ánh sáng.
Trong phòng tối tăm, hắn không bật đèn, bóng đêm kiêu ngạo từ cửa sổ chui vào, đấu đá lung tung, che lại mỗi một góc nhỏ.
Augustus gắt gao nắm quang não, trong ánh mắt của hắn trống rỗng, không có ánh sáng, cũng không có cảm xúc, con ngươi màu xám tựa như pha lê phủ tấm màn lên, tràn đầy sương mù.
Chung quanh an tĩnh làm tâm người hoảng loạn, chỉ có hắn một người gần như không thể nghe thấy tiếng hít thở.
An tĩnh như vậy, hắn đã trải qua vô số lần, dưới mặt đất vào đêm khuya, hắn phải trợn tròn mắt, ở một mảnh bóng đêm đồng dạng, cảnh giác bốn phương tám hướng có khả năng sẽ xuất hiện lưỡi dao.
Từ lúc ban đầu sợ hãi đến tập mãi thành thói quen, hắn chỉ dùng thời gian rất ngắn, bởi vì thành phố ngầm không phải một nơi sẽ cho hắn nhiều thời gian để giãy giụa.
Sau lại, có người dẫn hắn rời khỏi nơi đó, bên người người kia vĩnh viễn là ánh nắng tươi sáng, như là chưa từng trải qua hết thảy cực khổ cùng sầu bi.
Hắn ở bên cạnh cậu, hoảng hốt mà cho rằng thế giới của mình cũng theo đó sáng rực, hắn có thể ở bên cạnh cậu yên giấc, có thể ở bên cạnh cậu có được vô số giấc mơ lộng lẫy.
Nhưng rồi cậu không cần hắn.
Cậu lại vứt bỏ hắn.
Augustus dựa tường ngồi dưới đất, giống một pho tượng trầm mặc ít lời.
Qua không biết bao lâu, cặp mắt nặng nề kia bỗng nhiên chuyển động một chút.
.
Đọc thêm nhiều truyện ở ( TRUMtr uyen. )
Hắn đăng nhập vào hệ thống của Sở gia, hắn cùng Sở Từ tài khoản trói định, thời điểm khẩn cấp có thể trực tiếp liên hệ với cậu, nhưng hắn mới vừa bấm vào, tất cả tư liệu của hắn giống như là bị lửa lớn phá hủy, nhanh chóng biến mất, tiêu tán.
Augustus ngón tay cứ như vậy cứng đờ ở giữa không trung.
Hắn đến hô hấp đều quên, ngơ ngẩn mà nhìn cái khuôn mặt tái nhợt trên màn hình.
Hắn buổi sáng mới đánh tới hạng ba, chỉ kém hai hạng, tên của hắn liền sẽ trở thành người gần Sở Từ nhất.
Hắn liều mạng như vậy, muốn trở thành người đứng đầu như vậy, muốn tới gần cậu như vậy.
Bất quá chỉ một giây, tất cả đem hết nỗ lực trở thành tro tàn.
Augustus hơi hơi hé miệng, lại hơi hơi hé, nhưng không phát ra một chút thanh âm nào.
Yết hầu của hắn như là bị ai gắt gao bóp chặt, đến trái tim đều phiếm lên đau đớn quen thuộc.
Vì sao rõ ràng là lần đầu tiên cảm nhận được loại đau đớn trùy tâm khắc cốt này, lại quen thuộc giống như đã trải qua rất nhiều lần?
Phảng phất như lúc trước, ở quá khứ rất xa, hắn cũng bị cậu vứt bỏ như vậy vô số lần.
Ở lúc hắn cứng đờ, trung tâm bỗng nhiên lại nhảy ra thông báo:
[ Caesar · Augustus tôn kính: Thật đáng tiếc phải thông báo cho ngài, ngài đã bị hệ thống lấy lại thân phận, lập tức không thể đăng nhập vào hệ thống.
]
Tiếp theo, quang não của hắn tự động rời khỏi giao diện này.
Augustus không biết nên để tay ở đâu, rốt cuộc thật mạnh rũ xuống, hắn gắt gao nhìn chằm chằm dòng chữ kia, như là đột nhiên không hiểu dòng chữ, đem một câu ngắn ngủn nhìn một lần lại một lần.
Hắn giống đồ ngốc bị người hung hăng ấn vào nước đá, một lần lại một lần có ý đồ tránh thoát đôi tay của người kia, người kia rõ ràng là muốn hắn chết, nhưng hắn vẫn như cũ bám lại một chút khát vọng chấp nhất lại hoang đường cuối cùng, còn muốn từ nước đá bò ra, mang theo hơi lạnh đầy người, lại muốn cẩn thận nhìn cậu.
......!Mình, đã chết rồi sao?
Augustus mờ mịt mà nghĩ, mình đã chết sao? Không cảm giác được bất cứ thứ gì tồn tại, đến tim đập đều ngừng lại, cảm giác cả thế giới nháy mắt u ám, đây là cái chết sao?
Chủ nhân thân ái nhất......!của tôi, vì sao, cho tôi một đáp án được không, nói cho tôi, tôi đến tột cùng là nơi nào làm sai để ngài không vui, mới có thể để ngài vứt bỏ tôi?
Vì sao đối xử với tôi như vậy?
Tôi nguyện ý vì ngài máu chảy đầu rơi, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, tôi có thể vì ngài chết trên chiến trường, ngài đến tột cùng vì sao muốn đối với tôi như vậy?
Não bộ của Augustus rỉ sắt máy móc mà vận chuyển, mong muốn ở trong hoang mang không rõ tìm kiếm một đáp án có thể giải quyết vấn đề cho hắn, nhưng đây đã định sẵn là một con đường không có điểm dừng, hắn vĩnh viễn không thể biết phương hướng chính xác ở nơi nào.
Augustus ở vô cùng vô tận thống khổ, thậm chí muốn cuồng loạn khóc một lần, nhưng mà hắn rốt cuộc vẫn không làm.
Bởi vì nơi này sẽ không có ai sẽ thương tiếc nước mắt của hắn, sẽ không có ai lại ôn nhu mà ôm lấy hắn, nói cho hắn đừng khóc.
Có được tình yêu ôn nhu như vậy, hắn sao