Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Cực Thiên là chỗ nơi ác tề tụ, Cực Thiên sinh ra ác ma, biết được thất tình lục dục của con người vì sao lại có, cũng sẽ mượn cái này để đùa bỡn nhân tâm.
Phàm là trong lòng có sở cầu, cũng không có biện pháp giấu giếm được cậu, chỉ cần cậu muốn, cậu cười một chút, là có thể gợi lên cảm xúc cùng dục vọng mà người khác ẩn sâu dưới đáy lòng.
Vô luận là thần tiên hay là người phàm.
Thần tiên thanh cao có rất nhiều tạp niệm, càng không cần nói người phàm ở hồng trần quay cuồng, tham luyến sắc đẹp.
Chỉ là nhìn thấy cậu, đều sẽ khống chế không được mà muốn thuần phục ở dưới chân cậu, trở thành tù binh của cậu.
Yêu ma đáng sợ như vậy ở dưới nhân gian, khiến cho thiên hạ hỗn loạn căn bản là chuyện có thể dự kiến trước, tất cả mọi người muốn có được cậu, tất cả mọi người muốn tranh đoạt cậu, người với người vung tay đánh nhau, đại khai sát giới, vòng đi vòng lại.
Thiên giới vì bắt giữ cậu, phái ra số lớn thiên binh, nhưng đều có đi mà không có về.
Càn Nguyên thần quân cùng Viên Văn thần quân vốn là đầu đầy tóc bạc, hiện giờ càng là sầu đến trắng càng thêm trắng.
"Không thể lại tiếp tục phái người xuống như vậy nữa," Càn Nguyên thần quân nói: "Chỗ đáng sợ nhất của con yêu ma kia không phải ma khí, mà là thuật đọc tâm của nó, nó có thể nhìn thấy chấp niệm cùng dục vọng của tâm người, dễ dàng có thể nắm nhược điểm của người khác.
Trước khi tìm được phương pháp giải quyết, chúng ta không làm gì được nó, phái bao nhiêu người đều không đủ dùng, chỉ có thể trở thành chất dinh dưỡng cho ma khí của nó thôi."
Viên Văn thử hỏi: "Nếu chúng ta hai người liên thủ, có thể hay không thử một lần?"
Càn Nguyên lắc đầu: "Ý niệm chúng ta muốn bắt lấy nó cũng là một loại chấp niệm, trừ phi Tứ Đại Giai Không*, nếu không bắt không được nó."
*Tứ Đại Giai Không: Người không rành Phật pháp sẽ nói rằng: "Bỏ rượu, bỏ sắc, bỏ tiền tài, bỏ cả hơi thở thì sẽ xóa không bốn đại".
Hoặc tứ đại là Danh, Lợi, Tài, Sắc; hoặc là Tửu, Sắc, Tài, Khí, vì là không hiểu mà lấy đó hí họa để mưu lợi, để tạo danh hư vọng.
Tứ Đại Giai Không cơ bản là một chuyện làm không được, chỉ cần tồn tại, nhất định sẽ có sở cầu, người phàm hy vọng ăn nhậu chơi bời vô ưu vô lự, thăng quan hậu lộc có mỹ nhân có nhà, thần tiên hy vọng nâng cao một bước, ngay cả bản thân tồn tại, cũng là một loại dục vọng.
Mà bọn họ nếu ôm ý niệm bắt được cậu đi tìm cậu, chỉ có thể bị cậu nhân cơ hội nắm được nhược điểm, bị cậu chơi đến xoay quanh.
"Chúng ta hiện tại phải làm sao bây giờ?"
"Chờ," Càn Nguyên thần quân nói: "Cực Thiên vạn năm bất động, sớm ra yêu ma, còn là đại ma ai cũng không làm gì được, này là nghịch lại với trật tự của Thiên Địa."
Vạn vật tương sinh tương khắc mới có thể duy trì Thiên Địa lâu dài, Thiên Đạo không lý do gì thả ra một con đại ma hủy thiên diệt địa, hơn nữa còn không mang gông xiềng cho cậu, nếu không cứ mặc cho cậu làm xằng làm bậy, không được bao lâu, cậu là có thể ở nhân gian gom tất cả oán khí, vạn vật lâm vào trong oán hận, chính là chân chính sinh linh đồ thán.
"Trước đó, ta sẽ dùng hết khả năng ra có ngăn cản nó." Càn Nguyên sờ sờ râu, không xác định mà nói: "Con ma vật kia hiện tại nếu mà còn đánh nữa thôi chết ta mất."
Viên Văn thần quân: "......"
Bọn họ nghĩ cũng không có gì sai, nhưng nghĩ không sai không đại biểu hành động cũng sẽ không xuất hiện sai lầm.
Càn Nguyên thần quân rất mau liền phát hiện, ông đụng phải một nan đề lớn nhất.
Ông tìm không thấy con ma vật kia ở đâu.
Ma vật có thể thu liễm ma khí, biến ảo thành ngàn vạn loại bộ dáng, không lộ ra chút sơ hở nào, mà ông lại không thể từng người từng người tìm.
Càn Nguyên thần quân bỗng nhiên cảm thấy, sầu đến đầu bạc không coi là gì.
Ông khả năng còn muốn sầu đến trọc đầu.
Ba tháng, đúng là mùa hoa đào hoa nở rộ sáng chói nhất, xa xa nhìn lại, phảng phất muôn vàn ánh nắng chiều xuống ngọn cây.
Vốn nên có du khách như dệt rừng đào, lúc này lại lặng yên không một tiếng động, chỉ có tiếng nước chảy đụng phải cục đá phát ra tiếng vang thanh thúy.
Dưới gốc cây hoa đào có một cái giường mỹ nhân, trên giường ngồi một vị mỹ nhân chân chính.
Mỹ nhân lười nhác chống cằm, lông mi thật dài hơi rũ, đuôi mắt hơi cong, đôi mắt màu đen như giấu trăng đêm, sâu kín, khiến người khác nhìn không rõ trong mắt cậu giấu cái gì, cũng làm người ta càng muốn đi tìm đến tột cùng đó là gì.
Dưới mắt phải của cậu có một nốt đỏ, màu đỏ tươi đẹp, so với đào hoa còn muốn chói mắt hơn.
Mà ở bên cạnh cậu, đang ngồi quỳ một người mặc quần áo hoa lệ, vừa thấy liền biết không phải thiếu gia của những thế gia phàm tục, nếu có người ngoài ở đây, vậy người đó nhất định có thể nhận ra tên thiếu gia đầy mặt si mê này là nhà ai, lại kinh hoảng thất thố mà cho rằng mình nhận sai.
Tiểu thiếu gia này chính là con trai độc nhất của đương kim Vương gia, hắn ta sinh ra đã được sủng ái, cũng bởi vậy nuôi ra tật xấu cả người kiêu căng xấu tính, là Hỗn Thế Ma Vương tiếng tăm lừng lẫy trong Kinh Thành, ai thấy đều phải phi ngựa chạy nhanh chạy trốn tên này.
Nhưng hiện tại, tên thiếu gia này phảng phất thay đổi cả người, tư thái khiêm tốn mà canh giữ ở bên cạnh mỹ nhân, dường như một con chó phe phẩy đuôi chờ mỹ nhân rủ lòng thương.
"A Từ, A Từ tốt, ngươi đồng ý cho ta được không, ta muốn cưới ngươi, ta bảo đảm, ta chỉ cưới một mình ngươi." Tiểu thiếu gia đáng thương hề hề mà vươn tay, muốn đụng vào góc áo của mỹ nhân, nhưng mà mỹ nhân chỉ nhẹ nhàng chớp mắt, hắn ta liền tự giác mà thu hồi tay, chỉ dám nắm một góc giường của mỹ nhân.
Hai người bọn họ trước mặt còn đặt một cái bàn vuông nhỏ, trên bàn có một bộ tách trà, còn có một dĩa điểm tâm rơi xuống rất nhiều cánh hoa tinh xảo.
Sở Từ cười khanh khách mà cầm lên một khối điểm tâm, nhét vào trong miệng tiểu thiếu gia lải nhải ầm ĩ muốn cưới cậu: "Ngoan một chút, không được ồn, được không?"
Tiểu thiếu gia như có được chí bảo, lưu luyến mà đem điểm tâm ăn xong, phảng phất như đó không phải một miếng điểm tâm, mà là quỳnh tương ngọc lộ làm người say mê: "Vậy ngươi đáp ứng gả cho ta không? Ngươi đáp ứng ta được không, ta sẽ đối với ngươi rất tốt, chỉ cần ngươi thích, ta còn có thể làm trâu làm ngựa cho ngươi."
Tiểu thiếu gia này khuôn mặt tuấn tú, mặt mày bên trong thiếu niên khí khái mười phần, cho dù là nói lưu luyến si mê, dùng ánh mắt quấn quýt si mê nhìn cậu, cũng không có vẻ chán ngấy, ngược lại có loại ngu ngốc chọc người trìu mến.
Hắn ta thật cẩn thận mà ghé vào trước giường mỹ nhân, chớp đôi mắt, ánh mắt sáng long lanh, "Ngươi liền đáp ứng ta được không, cầu ngươi cầu ngươi cầu ngươi."
Sở Từ mới vừa giết người xong, ma vật đối với việc giết chóc cùng mùi máu là yêu thích được thỏa mãn, cậu hiện tại khó được có một chút kiên nhẫn.
Nhưng một chút kiên nhẫn này, căn bản chịu không nổi tiểu thiếu gia này ở trước người cậu như niệm kinh mà nhắc mãi.
Cậu thiết tạo lá chắn, ngăn trở thành âm tiểu thiếu gia thì thầm, bình tĩnh mà khép đôi mắt lại.
Thấy cậu nhắm mắt, tiểu thiếu gia lại không dám nói lời nào, chỉ là nhấp miệng, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm cậu.
Hắn ta xuất thân cao quý, từ nhỏ đến lớn gặp qua vô số mỹ nhân, nhưng cho tới bây giờ không có ai