Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Ánh nắng sáng lạn xuyên thấu qua cửa sổ, ở trong phòng ngủ rải rác tung vầng sáng.
Từ sau khi Sở Từ ngủ say, Dao Quang rất ít có thời điểm ngủ đến giữa trưa, hắn lười biếng mở mắt ra, vừa định nhảy xuống giường, đã bị Sở Từ ôm vào trong lòng ngực xoa xoa.
"Thật mềm." Sở Từ thanh âm hàm hồ, vừa nghe liền biết còn chưa thanh tỉnh.
Dao Quang "Pi" một tiếng, lông Kim Ô thời kỳ ấu tể đương nhiên mềm mại, hắn cực kỳ tin tưởng, không có con chim nào có thể so với lông chim của hắn mềm mại hơn.
Tối hôm qua Sở Từ đột phát kỳ tưởng, muốn thử xem ôm Kim Ô ngủ là cảm giác gì.
Lúc đầu, Dao Quang biến thành Kim Ô thành niên, lông chim lộng lẫy, thân hình tuyệt đẹp, có thể nói là con chim đẹp nhất trong những con chim đẹp, đáng tiếc dù đẹp cũng không có ích gì, quá lớn, một con chim chiếm cứ hơn phân nửa phòng ngủ, căn bản không thể ôm, hắn đành phải thu nhỏ lại thu nhỏ, thẳng đến khi biến thành một con mèo Ragdoll cỡ nhỏ, mới được Sở Từ kêu dừng.
Hình thể dễ nựng như vậy, phối hợp với lông tơ mềm mại, nhiệt độ cơ thể ấm áp, quả thực là gối ôm ngủ tuyệt vời, Sở Từ ôm hắn rà qua rà lại, Dao Quang cũng nương theo chỗ tốt của hình thể nhỏ, làm nũng mà ở trong lòng ngực Sở Từ cọ tới cọ đi, sau khi bị Sở Từ phát hiện xách lên, hắn còn sẽ nháy mắt tròn xoe thoạt nhìn rất vô tội, nghiêng đầu pi tới pi lui.
Trước nửa đêm, Sở Từ còn sẽ ôm hắn, sau nửa đêm, cậu liền chịu không được nhiệt độ cơ thể Kim Ô càng ôm càng nóng, dứt khoát mà đem con chim này đẩy sang một bên, hơn nữa không cho hắn dựa lại đây, rất có ý vị phân chia sông Sở đất Hán*, độc tài lại chuyên chế.
* Nước sông không phạm nước giếng.
Dao Quang cảm giác rất là ủy khuất, nhà người khác vẫn là *thất niên chi dương, bọn họ ở bên nhau thời gian còn chưa có bảy ngày đâu, cậu liền ghét bỏ hắn, quả nhiên miệng nam nhân, quỷ gạt người, người đẹp đặc biệt sẽ lừa quỷ.
*thất niên chi dương: cặp đôi vượt qua bảy năm thì sau này sẽ luôn bền vững.
Nếu chưa qua thì không biết chắc sau này.
Hắn chính là con quỷ ngốc bị lừa đến đầu óc choáng váng kia.
Hắn mang theo tức giận đầy mình đi ngủ, ngủ đến bây giờ, bị Sở Từ một lần nữa ôm vào trong lòng ngực, chút tức này của hắn lại lập tức mất sạch, quay đầu cọ mặt Sở Từ "Pi pi."
Sở Từ bị cọ một miệng lông chim: "......"
Cậu nhịn không được thở dài, sờ sờ cánh Dao Quang "Biến trở về đến đây đi, ngươi hôm nay không phải nói muốn mang ta đi ra ngoài chơi sao?"
Dao Quang biến trở về người, nhão dính dính mà hôn cậu nửa ngày, "......!Ta mang ngươi đi lấy một thứ."
"Ồ......!Thứ gì?" Sở Từ trong thanh âm hàm chứa một chút ý cười.
"Tạm thời bảo mật."
Hai người đều có năng lực một tay che trời, chỉ là đang ở xã hội hiện đại, cũng nhập gia tùy tục, theo phần lớn nhân loại cùng thể nghiệm thời gian kẹt xe kỳ diệu hằng ngày.
Nhưng cùng những người nôn nóng dễ giận trên đường khác nhau, bọn họ cũng không sốt ruột, còn rất nhàn nhã mà đối với các tài xế đang tức giận đánh giá: "Trên người hắn oán khí đều sắp toát ra ngoài rồi, để ta tới giúp hắn."
Dao Quang lấy ra bình ngọc nhỏ, ngón tay điểm vài cái, thuần thục mà nắm oán khí trên người người khác, cất vào cái bình.
Sở Từ nhìn một loạt động tác trôi chảy của hắn, ý vị thâm trường mà nhướng mày, bỗng nhiên ngồi vào trên đùi, dắt lấy tay hắn.
Dao Quang sửng sốt, cái bình trong tay còn chưa kịp cất đi, bị bọn họ để ở lòng bàn tay, bình ngọc lạnh băng chậm rãi nhiễm nhiệt độ cơ thể của hai người, hắn không biết vì sao, mạc danh cảm thấy lòng bàn tay nóng đến lợi hại.
Đường bị tắc vào lúc này được thông, người điều khiển xe vững vàng mà đi theo dòng xe cộ phía trước chạy, cũng may không chụp được một màn này, ngăn chặn khả năng bị xem thành hiện tượng thần quái.
"Dao Quang," Sở Từ nói một câu, liền đem Dao Quang gọi hoàn hồn: "Ngươi đợi ta lâu như vậy, có phải rất vất vả hay không?"
Mấy ngày nay cậu tỉnh lại, hai người đều ăn ý mà không đề cập tới việc chờ đợi ba ngàn năm, nhưng không đề cập tới không có nghĩa là xem nhẹ, mà là đang chờ đợi thời cơ tốt hơn để giao phó tình yêu.
"Đúng." Dao Quang ánh mắt đen tối mà nhìn cậu, thu bình ngọc, trực tiếp nắm lấy tay cậu, ách thanh nói: "Cho nên ngươi phải bồi thường cho ta."
Sở Từ cong mắt lên: "Ngươi muốn ta bồi thường ngươi như thế nào?"
"Đem tương lai của ngươi toàn bộ giao cho ta." Dao Quang ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng lời nói hoàn toàn không có ý nghĩa bình tĩnh, căn bản chính là biểu hiện điên cuồng: "Thân thể của ngươi, tâm ngươi, nhiệt độ cơ thể của ngươi......!Phải toàn bộ cho ta."
"Tiểu Thần Quân thật tham lam mà," Sở Từ cảm thán mà cúi đầu, hôn hôn trán Dao Quang: "Nhưng mà, ta đồng ý với ngươi, ta là của ngươi."
Vài sợi tóc dài nhẹ nhàng phất qua mặt Dao Quang, như là gió nhẹ.
"Chỉ mỗi ta?"
"Chỉ mỗi ngươi."
Dao Quang đột nhiên nắm lấy tay cậu, đem cậu lôi vào trong lòng ngực, đè nặng thanh âm nói: "Ta vì sao......!Biết ngươi đang dỗ ta, vẫn sẽ cảm thấy cao hứng? Ngươi có phải hạ cổ ta hay không?"
"Ta nơi nào dỗ ngươi." Sở Từ thanh âm nỉ non: "Ta ngẫu nhiên cũng sẽ phát thiện tâm, huống chi ——"
Cậu dựa đến bên tai Dao Quang, một chữ lại một chữ, bị cậu nói đến triền miên lâm li: "Ta thích ngươi như vậy.
Có đúng không?"
Trên đời này không có ai so với cậu sẽ khống chế trái tim của Dao Quang, nhẹ nhàng một câu, khiến cho Dao Quang quân lính tan rã.
Dao Quang đôi mắt đỏ lên: "Em vẫn là lần đầu tiên nói thích anh."
"Ngươi muốn nghe bao nhiêu lần?" Sở Từ nhẹ nhàng sờ sờ mắt hắn: "Muốn nghe bao nhiêu lần, ta đều nói cho ngươi nghe."
Dao Quang đem mặt dán ở ngực cậu, nghe tiếp tim đập vững vàng của cậu, khi mở miệng lại, thanh âm đã hơi hơi phát run: "Mỗi ngày đều phải nói."
Sở Từ cười trả lời: "Ừ, được."
"Mỗi một phút đều phải nói."
"Được."
"Mỗi một giây đều phải nói." Dao Quang được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nhưng Sở Từ vẫn ôn nhu mà trả lời: "Được."
Người này là thật sự, thanh âm cũng là thật sự, không phải ảo giác của mình.
Cậu ở trong lòng ngực mình, dung túng mà ôm lấy mình, Dao Quang bỗng nhiên cảm thấy, ủy khuất cũng tình yêu ba ngàn năm tích góp được toàn bộ có nơi để trút ST.
Thẳng đến khi xe tự động dừng lại, Dao Quang cũng không có ý muốn buông tay, có lẽ là xe bên ngoài dừng đã lâu, trong toà nhà lớn rốt cuộc đi ra một người, gõ gõ cửa sổ xe: "Dao Quang, cậu như thế nào ——"
Cửa sổ xe thiết trí phòng hộ đối với thần nữ mà nói chỉ là thùng rỗng kêu to, bà liếc mắt một cái thấy hai người trong xe ôm nhau, căn bản không kịp tự hỏi, hoả tốc quay đầu, xấu hổ mà thanh thanh yết hầu: "......!Ách, thực xin lỗi, tôi có phải quấy rầy đến các cậu hay không?"
"A, không có." Sở Từ cười rộ lên, tiếng cười mang theo chế nhạo nào đó trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Cậu trấn an mà vỗ vỗ lưng Dao Quang, từ từ nói: "Chim nhỏ ủy khuất, tôi thương thương nó.
Bà không cần hiểu lầm."
Thần nữ: "......"
Bà đối với Sở Từ vẫn luôn chỉ nghe kỳ danh, không thấy người, biết yêu ma này lợi hại, nhưng cũng không rõ lắm cậu lợi hại đến tình trạng gì, hiện tại chỉ nghe xong một câu của cậu, bà tức khắc bừng tỉnh đại ngộ, vì sao Dao Quang thua ở trong tay cậu mấy ngàn năm đều không rời đi, cậu thật sự là quá làm người không thể kháng cự.
Chỉ là một câu, chỉ nói như vậy......!yêu thương cùng thương tiếc đầy cõi lòng, như được cậu toàn tâm toàn ý yêu thích, làm tình cảm của người không kìm hãm được muốn từ nơi cậu lấy thêm càng nhiều, lại sao nỡ rời đi.
Đến bà nghe xong đều nhịn không được đỏ mặt, cảm giác như là gặp được một thứ làm người ta ngại ngùng lại nhịn không được muốn tìm thêm càng nhiều bí mật.
Thần nữ hít sâu vài cái, đi về phía trước vài bước, sợ lại trúng chiêu một lần nữa: "Các cậu có chuyện chậm rãi nói, tôi, tôi đi về trước chờ các cậu."
Dao Quang rốt cuộc lộ mặt ra: "Không cần, chúng tôi đi cùng bà."
Ba ngàn năm qua, nhân loại tiến vào thời đại khoa học kỹ thuật, các thần tiên ngày xưa cũng bắt kịp thời đại, sôi nổi dùng sở trường đặc biệt của chính mình ở nhân gian có một vị trí nhỏ, thần nữ làm tất nhiên vẫn là nghề thời trang, định chế cho tư nhân, chỉ nhận đơn hàng đặc thù của người khác, giống như yêu ma hay thần tiên gì đó......!
Một đường đi theo thần nữ đến đỉnh toà nhà, như đi vào một toà hoa viên pha lê, cả tầng đều được liên thông, sau buổi trưa ánh nắng nóng bỏng được lọc, chiếu vào không cảm giác được một chút nóng, tủ pha lê không có quy tắc mà bày biện, bên trong treo các váy áo màu