Sáng sớm hôm ấy, mọi người trong Du phủ đều dậy rất sớm để chuẩn bị cơm nước đãi khách lần cuối.
Thế nhưng đồ vừa được bày ra, Chúc Manh Nhiên liền nghe thấy được tiếng động không lành.
"Có chuyện gì vậy?" Nàng vội chạy đến hỏi thăm, tới nơi chỉ nhìn thấy Trạch Mục Viêm đang nổi những nốt mẩn đỏ.
Ngụy Linh Hy đưa tay ra ngăn, không để nàng đến gần.
"Chúc cô nương thứ lỗi...!nô gia đột nhiên đêm qua phát bệnh...!e rằng...!e rằng đã nhiễm dịch."
Nghe thấy vậy, Chúc Manh Nhiên giật mình lùi lại ba bước, sau đó Du Tam Sứ cũng theo lời kể của hạ nhân mà chạy đến.
Nhìn thấy tình hình tồi tệ này, hắn tỏ ta vô cùng khó chịu.
"Ta biết ngay, các ngươi kiểu gì cũng đem đến phiền phức! Sớm biết như vậy ta đã không để các ngươi bước vào trong phủ nửa bước!"
Du Tam Sứ tức giận đưa tay chỉ thẳng vào mặt họ, hắn chỉ là gia nông, ăn học không nhiều nên không hiểu phép tắc, chọc cho Huyễn Tư Khanh tức giận muốn lên tiếng, ngay sau đó liền bị Huyễn Dạ Khuyết ngăn lại.
"Du công tử thứ lỗi, chúng ta chỉ định tá túc qua một đêm, không dám gây phiền hà, ai ngờ mọi chuyện...!lại thành ra thế này."
"Tá túc một đêm đúng không, được, trời sáng rồi, phiền các vị ra khỏi phủ!"
Tất cả điều vô thức nhìn nhau trong hồi hộp, không lẽ kế sách này lại không sử dụng được?
May rằng Chúc Manh Nhiên là một nữ tử hiền lành lương thiện, nàng lại trấn an phu quân, nhỏ giọng nói.
"Trong phủ chúng ta vốn dĩ đã có mầm dịch, Trạch nô bị nhiễm bệnh ít nhiều cũng từ Du phủ mà ra...!Chúng ta không thể cứ để họ đi được, sẽ đem mầm bệnh đi khắp nơi mất."
Du Tam Sứ nhíu mày, hắn luôn không vừa mắt bọn họ.
"Là bọn họ tự ý muốn ở đây, không ai ép cả!"
"Chàng nói nhỏ một chút...!chúng ta bây giờ cũng không khá khẩm hơn, chàng cứ coi như nhà có thêm người vậy."
"Nàng cái gì cũng nghĩ được!"
Hắn tuy không thích nhóm người này một chút nào, nhưng vì nương tử, hắn một lần nữa nhún nhường.
"Ban viện này để cho các người ở lại.
Dịch bệnh này nguy hiểm còn hơn đường đi Tây Thiên, trong vòng ba ngày, các người phải lập tức rời khỏi đây."
Ba ngày cũng đủ để Ngụy Linh Hy giở trò.
Nàng vội vã chạy đến cúi đầu cảm tạ, sau đó liền nhìn theo bóng lưng to lớn ấy đi khuất.
"Đây chính là kế sách mà cô nói?" Huyễn Tư Khanh một chút cũng không tin tưởng nàng mà hỏi.
Bệnh dịch lạ này hắn còn tiêu tốn bao nhiêu trọng thần, binh lính trong suốt mấy tháng cũng không làm được gì, vậy ba ngày ngắn ngủi trụ lại đây thì có ý nghĩa gì?
"Hòa Vương, nô tì cảm thấy ba ngày là đủ rồi.
Mục đích