Ở một ngọn núi cách kinh thành hàng trăm dặm, Dạ Minh Lang cảm nhận được huyết khi dồi dào của Phượng Hoàng liền có động tĩnh.
Hắn chạy vội ra ngoài, ngước nhìn lên bầu trời một màu đỏ rực, cột huyết khí thoát ra từ hoàng cung của nước Thục.
"Chết tiệt! Không ngờ nữ nhân ấy thực sự là Phượng Hoàng.
Thục Vương...!ngươi thật nhẫn tâm."
"Minh Lang, có chuyện gì vậy? A, bầu trời tại sao...!lại đỏ thế này?"
Dạ Minh Lang quay người, hắn nắm chặt lấy bả vai của Lạt Chân.
"Tiểu Chân, nàng có thể giúp ta một chuyện, được không?"
"..."
Nam nhân khoác trên mình long bào uy nghiêm, huyết khí của Phượng Hoàng bắn lên y phục liền tạo ra một vết cháy xém.
Hắn sợ hãi lùi lại, ánh mắt trợn tròn lên hưởng thụ khoảnh khắc đau đớn tột cùng của Ngụy Linh Hy, miệng cười như không thể dừng lại.
"Hahaha! Hahahaha! Cuối cùng...!cuối cùng ta cũng đã có thể chính tay g/iết chết ngươi! Hahaha!"
"Người đâu! Trói con yêu nữ này lại, diễu khắp kinh thành!"
"Rõ!"
Ngụy Linh Hy một lần nữa bị trói chặt tay chân, ném vào cũi gỗ diễu khắp kinh thành.
Những người dân vô cùng lo sợ, tất cả đều nép vào hai bên đường, dùng ánh mắt kinh hãi nhìn nữ nhân tàn tạ ngồi trong cũi gỗ.
"Yêu nữ, mau chết đi!"
Một người trên đường thẳng tay ném rau bẩn vào trong xe, tiếp sau đó là những kẻ hùa vào, dùng hết những thứ bẩn thỉu, gạch đá, trứng đều ném hết về phía của Ngụy Linh Hy.
Ngụy Huyền Ẩn lần này muốn vào kinh thành để chúc mừng tỷ tỷ vì được sắc phong, ai ngờ đi đến chợ liền bắt gặp cảnh tượng này.
Y đứng trong làn người đông đúc, giương ánh mắt vừa sợ hãi vừa yếu đuối nhìn lên nữ nhân kia.
"Tỷ tỷ..."
Ngụy Linh Hy vốn dĩ chẳng để tâm tới mọi thứ, nhưng giọng nói run rẩy ấy lại lọt vào tai, nàng lập tức quay qua nhìn.
Đệ đệ Ngụy Huyền Ẩn ánh mắt đẫm nước nhìn nàng, y vội chạy theo chiếc xe, vẫn không tin tỷ tỷ của mình là yêu nữ.
"Huyền Ẩn...!đừng...!mau đi đi..."
Nàng lắc đầu nhìn y, ánh mắt nuối tiếc lo sợ như muốn mắng y không được chạy theo.
Thế nhưng, Ngụy Huyền Ẩn sao có thể trơ mắt nhìn tỷ tỷ mà mình yêu thương bị người ta hành hạ?
Y mặc cho nàng có là yêu nữ, hay vẫn là tỷ tỷ hiền lành Ngụy Linh Hy vẫn liều mạng chạy theo, nước mắt rơi lã chã.
"A Hy, A Hy! Tỷ tỷ của ta không có tội gì hết, tỷ tỷ của ta không phải yêu nữ! Mau thả tỷ ấy ra!"
"Tên nào ngu ngốc dám nhiều lời ở đây?"
Thuộc hạ của Huyễn Tư Khanh quay đầu, chặn Ngụy Huyền Ẩn lại.
"Tỷ tỷ? Hóa ra là đệ đệ của yêu nữ à?"
"Tỷ tỷ của ta không phải yêu nữ, mau thả tỷ ấy ra!" Ngụy Huyền Ẩn gào lên.
"Huyền Ẩn, mặc kệ ta, mau đi đi!"
Tên thuộc hạ nhìn qua nhìn lại, cảnh tượng này thật thú vị, hắn cười xòa.
"Cảm động thật đấy.
Vậy cũng tốt, ta sẽ cho ngươi cùng ả yêu nữ này cùng xuống hoàng tuyền!"
"Huyền Ẩn!"
Thanh kiếm sắc nhọn vừa giáng xuống, chỉ cách đúng một phân, luồng sức mạnh bỗng nhiên xuất hiện từ chiếc vòng mà Ngụy Thừa Ẩn đeo trên tay đã cứu mạng y, khiến cho đám thuộc hạ ấy bị hất văng ra xa.
Tất cả mọi người ầm ĩ chạy tán loạn, một mực kinh hãi trước cảnh tượng ấy.
Ngụy Huyền Ẩn ngơ ngác nhìn vào chiếc vòng ở tay, mơ hồ đoán ra được một phần.
truyện teen hay
"Huyền Ẩn, mau đi đi! Mau trở về Ngụy gia, bảo vệ Ngụy gia! Tỷ không sao cả, mau đi!"
"Không, tỷ tỷ..."
"Đệ không nghe lời ta nói sao, mau đi! Mau lên!"
Ngụy Linh Hy dùng hết sức lực để hét lên, Ngụy Huyền Ẩn nước mắt dòng rã, nhưng y không còn cách nào khác, đành chật vật đứng dậy chạy khỏi sự truy sát của đám binh lính.
.........
Ngụy Linh Hy bị giam trở lại ngục tối, cho dù vết thương trên ngực đã không còn đáng ngại, nhưng đôi cánh bị chặt đứt của nàng vẫn không ngừng rỉ ra huyết khí.
Cánh Phượng Hoàng chứa đựng một nửa sức mạnh, năng lực tự chữa của nàng cũng không thể khiến nó lành lại.
Huyễn Tư Khanh từ lâu đã tra cứu thêm rất nhiều thông tin về Yêu tộc, hắn còn mời đến một vị yêu sư, tinh thông trừ yêu diệt ma, mượn danh của Huyễn Dạ Khuyết ra lệnh cho ông rút đi chân thân Phượng Hoàng.
"Đá phong ấn đã được sửa chữa và tu cải, thu lại sức mạnh của Phượng Hoàng vào đây sẽ khiến người đeo nó có được năng lượng bảo hộ của sức mạnh ấy."
Huyễn Tư Khanh làm sao không muốn độc chiếm nó? Một chuyện tốt thế này, hắn không dám đụng đến vì Huyễn Dạ Khuyết còn chưa chết, chư thần vẫn tin tưởng, hơn nữa Ngụy Linh Hy mất đi chân thân nhưng chỉ cần có cơ hội, nàng nhất định sẽ cướp lại bất cứ lúc nào.
Hắn muốn đoạt ngôi vị, đứng lên vị trí cao nhất, nhưng cũng muốn từng bước một an toàn.
Bọn họ đi đến đại lao, đứng trước mặt nữ nhân nhếch nhác, bẩn thỉu đang bị trói chặt.
Lão yêu sư nhíu hàng lông mày nhìn nàng, khẽ gật đầu sau đó đưa chiếc vòng ngọc về phía trước.
"Yêu phi, sức mạnh của ngươi quá lớn, thay vì làm hại bách tính, hãy để sức mạnh ấy dùng cho mục đích tốt."
"Chân thân của ta...!không phải ai...!cũng có thể tùy tiện...!dùng...!Aaa!"
Ngụy Linh Hy chưa dứt lời, lão yêu sư đã nhân cơ hội rút đi toàn bộ sức mạnh của Phượng Hoàng phong ấn vào trong chiếc vòng ngọc.
Ngụy Linh Hy vì chưa thể dung hợp nên rất nhanh đã bị rút sạch đi chân thân, cả cơ thể tiểu tùy không còn sức sống.
"AAAA! A...!A...!!!"
Nàng gào thét lên một cách đau đớn, giọt huyết lệ rơi xuống lăn dài trên gò má nóng ran, tràn theo luồng sức mạnh rực đỏ bị vòng ngọc hút cạn.
Từ trong ngục tối phát ra một vầng hào quang đỏ ngòm, vầng hào quang ấy len lỏi đến khắp mọi nơi, cũng đột ngột đánh thức Huyễn Dạ Khuyết đang bất tỉnh.
"Bệ hạ...!bệ hạ...!người tỉnh rồi?"
Huyễn Dạ Khuyết bật người dậy, cả cơ thể trong phút chốc cảm thấy khỏe mạnh.
Không ngờ rằng thứ hào quang kia phát ra chính là sức mạnh chữa lành của Phượng Hoàng, chúng khiến cho tất cả những người dân trong thành đang ốm yếu cũng bỗng dưng khỏe mạnh, khiến một kẻ què trong tức khắc đã có thể chạy nhảy.
Bọn họ vui mừng trước hiện tượng lạ này nhưng không ai biết được nó lại đến từ yêu