Ở hoàng cung Lâm quốc thì lại hoàn toàn khác hẳn,không khí vui vẻ rộn ràng.
Hôm nay là ngày thành hôn của hoàng thượng nước họ,từ sáng sớm không khí trong kinh thành và hoàng cung đã náo nhiệt.
Toàn bộ được phủ một màu đỏ nhìn từ xa trông thật là đẹp,Giai Kỳ bị gọi dậy từ sáng sớm để trang điểm,nàng mè nheo không chịu dậy khiến cho đích thân Lâm Hạo Thiên bế nàng lên lúc này nàng mới tỉnh giấc.
Nàng ăn nhẹ một chút đồ rồi cùng chàng đi làm lễ tế trời và rất nhiều thủ tục khác,mãi đến trưa mới xong thủ tục ngoài trời,lúc này mới tổ chức ở chính điện.
Nàng đeo mũ phượng,Mặc cung tranh hoàng hậu,ngồi giữa chính điện khí thế vô cùng.
Nàng nhận triều bái của các thần tử,thái hậu bàn giao phượng ấn và sách bảo cho nàng,bà ôn tồn nói :
"Ta giao lại cho con,con hãy cố gắng làm tốt trách nhiệm của một mẫu nghi thiên hạ,ta rất chờ mong con ".
Nàng rơi lệ vội nói :
"Người yên tâm con sẽ không phụ kỳ vọng của người giành cho con,con sẽ cố hết sức mình ".
Lâm Hạo Thiên lau nhẹ nước mắt cho nàng rồi dịu dàng nói thầm :
"Ngày vui nàng khóc làm gì chứ,hoàng hậu mít ướt ".
Giai Kỳ quay ra lườm chàng một cái khiến cho cả hoàng thượng và thái hậu đều cười vui vẻ còn nàng thì xấu hổ cúi mặt xuống.
Khi yến tiệc kết thúc,nàng được đưa vào hỷ phòng,tâm trạng lúc này của nàng vô cùng bối rối.
Dù đã được mẫu thân dậy dỗ chuyện phòng the nhưng nàng vẫn cảm thấy lúng túng.
Mẫu thân có dặn nàng thời gian đầu không nên có thai sớm,vì tuổi hai nàng còn ít khung xương chậu chưa tốt ,nếu có bảo bảo sớm thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe sau này.
Đang liên miên suy nghĩ thì Lâm Hạo Thiên bước vào lúc nào nàng cũng không biết,chàng có vẻ đã hơi ngà ngà say.
Chàng đi đến gần gỡ nhẹ khăn che mặt của nàng xuống,nhìn dung nhan diễm lệ của nàng mà trái tim rung động,đôi môi đỏ đang cong lên thật đáng yêu.
Chàng cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu lắng,trái tim của Gia Kỳ đập lên loạn nhịp,từ khi quen nhau đến giờ đây là lần đầu tiên hai người có cử chỉ thân mật.
Nàng bị chàng hôn đến quên cả thở,vội vàng dùng lực đẩy chàng xuống đất,do bất ngờ và say rượu nên Hạo Thiên ngã bổ nhào.
Giai Kỳ lúng túng đỡ chàng lên rồi ríu rít nói :
"Xin lỗi,ta không cố ý ,sao chàng lại yếu như thế chứ đẩy nhẹ một chút đã ngã rồi ".
Hạo Thiên hờn dỗi nói :
"Nàng định thích sát phu quân à ".
Giai Kỳ xấu hổ nói :
"Tại chàng ăn gian hôn mà không báo trước gì cả,làm ta ! "
Hạo Thiên cười to vui vẻ rồi như nhớ ra điều gì chàng nói :
"Còn nghi thức cuối cùng,ta và nàng làm nốt đã ".
Hai người mới ngồi xuống uống chén rượu giao bôi,vậy là từ giờ chở đi hai người đã chính thức là phu thê của nhau,đời đời gắn kết không lìa xa.
Hạo Thiên nhìn sâu vào ánh mắt nàng,không cho nàng kịp trốn tránh,chàng cúi