Trở về từ Hoa quốc trong lòng Dương Kỳ vẫn cứ không yên lòng , từ nhỏ so với các huynh muội trong nhà cậu là một người thông minh và ít nói.
Mười lăm tuổi thi đỗ trạng nguyên vào bộ binh để làm việc, cuộc sống của cậu quá thuận lợi , tuy nhiên qua lần sang Hoa quốc lần này.
Trên đường hành quân gặp và chứng kiến cảnh lê dân bách tính đói khổ lầm than không như những gì cậu học được qua sách vở,thực tế đối với cậu quá tàn khốc.
Nhìn thấy quân lính hành quân vất vả, xa quê hương xa người thân ,cảnh người già tiễn người trẻ, thê tử tiễn trượng phu lên đường rồi cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh , thê tử khóc thương phu quân , con nhỏ nheo nhóc vì mất phụ thân !
Lòng cậu canh cánh không yên , từ trước đến giờ chỉ có đại ca Thiên Kỳ là đã từng hành quân với phụ thân còn cậu thì chưa , cậu luôn sống trong đôi cánh bảo hộ của mọi người.
Dương Kỳ để lại một bức thư và lên đường , cậu muốn tận mắt chứng kiến và sinh sống trong doanh trại , muốn trải qua cuộc sống của một binh lính thực hiện tâm niệm trong lòng của mình.
Lúc Thiên Kỳ đọc được bức thư thì vô cùng lo lắng , sợ đệ đệ của mình chưa va vấp gì sẽ thiệt thòi.
Từ nhỏ đến giờ có bao giờ đệ đệ bước chân ra khỏi phủ bao giờ đâu ,không biết đệ đệ có thể xoay sở được hay không có bị lừa gạt hay không, cũng không dám nói cho phụ mẫu biết.
Lúc Nhược Khê và Tuyên Triệt quay về hai người cũng khá là bất ngờ, không hiểu tiểu nhi tử của họ bị cái gì kích thích nữa.
Tuy ngiên ngoài sự mong đợi họ lại không lo lắng gì khiến cho Thiên Kỳ cũng phải ngạc nhiên liền hỏi :
"Phụ mẫu hai người không lo lắng cho đệ đệ sao ạ ! ".
Nhược Khê mỉm cười nhìn đại nhi tử nói :
"Vì sao phải lo lắng chứ , đệ đệ con nên phải rời xa vòng tay của gia đình , nó là một đứa rất thông minh tuy nhiên lại quá bảo thủ và cố chấp như ông cụ non , lúc nào cũng dập khuôn theo sách vở.
Để cho đệ đệ con ra ngoài rèn luyện cũng tốt , nó sẽ kết giao với nhiều bạn bè sẽ hiểu được lòng người như thế nào và nhất là những gì tiểu đệ con nhìn thấy khác xa hoàn toàn với sách vở ".
Lúc này Thiên Kỳ mới hiểu ra vấn đề , hóa ra thời gian này toàn là chàng lo lắng suông.
Nhược Khê liền quay sang hỏi :
"Lân nhi đâu, sau mẫu thân không thấy thằng bé ,hai chúng ta rất nhớ nó ".
Nhược Khê vừa nói xong thì Mộc Thanh đã bế Tuyên Thiên Lân tới ,Nàng cúi đầu hành lễ với bà mẫu.
Khi Lân nhi nhìn thấy nội tổ mẫu và nội tổ phụ thì vui vẻ