Sáng hôm sau.
Người nói không vượt qua ranh giới là nàng nhưng người vượt lại là nàng.
Sáng hôm sau mở mắt ra hắn đã thấy nàng ôm hắn cứng ngắc, hắn từ từ lùi người sát tường tay từ từ nhắc tay nàng lên, nhưng vừa nới lỏng một chút tay nàng lại ôm lấy người hắn.
Hắn biết là nàng đang cố ý trêu ghẹo hắn, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, nên hắn đành đẩy nàng ra.
" Nữ nhân ngu ngốc này!".
" Thôi bỏ đi.
Địch không động ta không động".
Hắn bỏ cuộc nằm yên không nhúc nhích mặc nàng ôm.
" Ta không tin không trị được huynh, xem huynh ăn nói sao với ta".
Nàng nhắm mắt mỉm cười gian xảo rồi gác chân lên người hắn.
" Ưm..."
" Còn chưa chịu dậy nữa.
Chẳng lẽ đang giở trò".
" Huynh không động ta cũng không động, đành xem sức kiên nhẫn của ai hơn ai thôi".
Hai người cứ thế nằm được một khoảng thời gian thì có tiếng gõ cửa.
" Công tử, cô nương.
Đến ăn sáng thôi".
" Đến đây".
Cả hai nghe đại nương gọi liền ngồi dậy.
Trong thôn.
Quán trọ.
Người đại phu nhận được miếng ngọc bội liền đeo bên mình.
Ông ta đến một quán trọ gọi một chút điểm tâm, không ngờ đúng lúc bọn tàn dư của Đại Sở cũng ở đó, nhìn thấy miếng ngọc bội trên người ông, tên thủ lĩnh liền nhớ đến miếng ngọc trên người Hằng vương.
Bọn chúng tiến đến hỏi tung tích chủ nhân của miếng ngọc bội.
Vết thương của Dạ Hằng cũng dần khỏi, sau khi ăn điểm tâm xong cả hai cùng nhau lên núi đi dạo.
Đến bên một bờ hồ, xung quanh toàn là hoa lá đỏ rực một phương.
Nàng thích thú chạy đến xem.
" Thích hoa này à?".
" Ta không phải người yêu hoa".
Nàng đứng dậy lắc đầu nói.
" Còn có cô gái không thích hoa sao?"
"Con gái nói thích hoa chẳng qua là thích người tặng hoa thôi".
" Mà nè, ta bây giờ cũng không có một cái tên hay là huynh đặt cho ta đi".
" Tên?"
" Ừm".
" Vậy...!Liên Tâm thế nào?".
Suy nghĩ một hồi trong đầu hắn liền loé lên một cái tên.
" Liên Tâm? Nghe rất hay".
" Cảm ơn huynh, ta đã có tên rồi".
"Ta còn chưa hỏi tại sao cô lại cứu mạng ta"
" Vì huynh là người của ta".
Nàng không suy nghĩ gì lập tức trả lời.
"..."
Thấy hắn mặt không chút biểu cảm gì nàng liền giải thích.
" Ờ...thì...!bây giờ huynh chính là mối liên hệ duy nhất của ta với nơi này huống hồ mạng của huynh cũng là do ta cứu cho nên thì...Ai da, tóm lại huynh là người của ta...".
Nói xong nàng liền béo má của hắn rồi bỏ chạy.
Hắn sờ má của mình bất giác mỉm cười.
Hai người đi dạo một lúc liền trở về nhà của ông lão.
Nhưng về đến nơi không khí xung quanh lại có chút kì quái, không gian yên tĩnh đến lạ thường.
Hai ông bà lão ngồi gục người trên bàn, nàng đi đến gọi họ nhưng mãi không thấy động tĩnh, lúc này nàng đỡ ông lão ngồi dậy phát hiện ông đã chết.
" Á..."
Phát hiện có chuyện không hay Dạ Hằng liền kéo nàng đi.
" Chạy nhanh đi".
Vừa chạy đến cổng bọn tàn dư của Đại Sở đã mai phục ở đó.
Chẳng mấy chốc, hai người bị bao vây.
" Cốc Dạ Hằng, ngươi đã không còn đường lui nữa, còn không mau khoanh tay chịu chết".
" Sống chết của Cốc Dạ Hằng ta, còn chưa đến lượt ngươi quyết định".
" Hứ, chiến thần Đại Chử, chết đến nơi rồi mà còn ngông cuồng".
Nàng nghe tên thủ lĩnh nói người liền kinh ngạc.
" Chiến thần Đại Chử?".
" Lên".
Dứt lời mấy chục tên áo đen liền xông lên.
Dạ Hằng tay không thất sách không thể ra tay chỉ có thể phòng thủ tránh đao.
Hắn di chuyển đến đâu liền kéo Tịch Dao theo đó, hai người chống trả được một lúc thì Bôn Lôi đến.
Hắn cùng binh sĩ của mình tiến vào, phóng tiễn hạ hết kẻ địch, bắt sống tên thủ lĩnh.
" Vương gia, thuộc hạ đến muộn".
Nàng nghe tên áo giáp kia nói như không tin vào tai mình.
" Huynh là vương gia?".
Hắn nhìn nàng dáng vẻ như nói tất nhiên.
" Đứng lên".
Binh sĩ của Dạ Hằng bắt tên thủ lĩnh lại, mặc hắn phản kháng.
" Nếu đã bị ngươi bắt, thì chỉ mong chết sớm".
" Ngươi về nói với chủ của ngươi, muốn giết bản vương thì gặp nhau trên chiến trường, đừng giở trò đê hèn như thế."
" Ngươi không giết ta?"
" Ngươi hãy mau cút đi, trước khi ta đổi ý".
" Chiến thần Đại Chử, quả nhiên danh bất hư truyền".
Hắn nói xong liền quay người rời đi.
Bôn Lôi nhìn thấy dưới đất có