Tối hôm đó.
Hoàng thượng lo việc chính sự xong thì trở về tẩm cung nghỉ ngơi.
Trên đường đi, hoàng thượng vô tình phát hiện tì nữ của Lệ quý phi lén lút gặp Thinh Nguyệt, đưa vật gì đó rồi rời đi.
"Hai người kia chẳng phải là tì nữ của Lệ quý phi và Hiền phi sao?".
"Nô tài nghĩ lại là Lệ quý phi âm thầm cho người
chăm sóc Hiền phi."
Thời gian Hàm Nguyệt và Hàm Phong ở lại Đại Chử cũng đã lâu nên vương Nam Du đưa thư tới hối thúc hai người về.
"Cô cô, con không nỡ rời xa Dạ Hằng ca ca.
Lần này đi thì e là sẽ không bao giờ gặp lại huynh ấy nữa."
"Cớ sao phải hao phí chân tình cho một người
không yêu con chứ? Dù con có ở bên cạnh cả đời thì hắn cũng sẽ không thay lòng."
"Con đã không mong muốn có được tình yêu của huynh ấy nữa.
Chỉ cần có thể nhìn huynh ấy từ xa là con đã mãn nguyện rồi."
"Con là công chúa của Nam Du, sao có thể yêu đến mức không còn khí phách như vậy.
Tìm cơ hội tạm biệt hắn đi."
"Con biết rồi, cô cô."
Ngọc Dao Cung.
"Nương nương.
Nô tì đã lấy được hình vẽ của trâm Cửu Thái Phượng Thê từ Nội Vụ phủ."
Nô tỳ thân cận của Lệ quý phi lấy được hình vẽ thì vội chạy về bẩm báo.
"Ngươi hãy nhanh chóng cho thợ chế tác rồi giao nó cho Thinh Nguyệt."
"Vâng, nương nương."
"Muốn bay lên cành làm phượng hoàng? Bản cung cho cô cơ hội này đấy."
Ngày hôm sau.
\[Bình Lạc điện\]
"Hàm Phong công chúa."
Hàm Phong hôm nay đến là để từ biệt hắn.
"Lại một mình uống rượu giải sầu à? Nào, ta uống với huynh."
"Cô làm sao thế?".
"Dạ Hằng ca ca, ta phải đi rồi, sau này sẽ không có ai quấn lấy huynh nữa.
Có phải huynh rất vui không?".
Cô cầm bình rượu lên uống một ngụm rồi nói, trong ánh mắt ánh lên những tia tiếc nuối.
"Thật ra bản vương không ghét cô, cô cũng chẳng làm sai điều gì.
Có lẽ điều duy nhất cô làm sai là yêu sai người.
Bản vương cũng biết rất rõ cảm giác bỏ ra trái tim chân thật lại bị tùy ý giẫm đạp.
Vậy nên bản vương không muốn cuối cùng cô phải chịu hết đau khổ.
Chỉ có từ chối thì ta mới làm cô sớm được giải thoát."
"Đúng vậy.
Bây giờ ta mới hiểu tại sao dù Bạch Tịch Dao phản bội huynh, làm tổn thương huynh nhưng huynh vẫn một lòng như vậy.
Vì trong mắt huynh chỉ có cô ấy, không liên quan đến người khác, không có thuốc chữa."
"Hàm Phong công chúa có thể cởi mở vui vẻ thì tốt."
"Được rồi, không nói những chuyện này nữa.
Dạ Hằng, ta cho huynh biết.
Từ bây giờ, ta sẽ không thích huynh nữa, huynh hãy hối hận đi."
Cô mỉm cười gương mặt ngấn đầy lệ, cô nghẹn ngào nói.
"Dạ Hằng ca ca, ngày mai ta phải lên đường rời khỏi Đại Chử, huynh có thể ôm ta không?".
Dạ Hằng không nói gì đứng dậy dang rộng hai tay ôm lấy cô.
Cô sà vào lòng hắn ôm lấy hình bóng mình luôn nhớ nhung, nước mắt lúc này không kiềm lại được cứ thế tuôn ra.
Cô sau khi ôm xong thì chạy đi, lúc sắp rời khỏi cô còn ngoảnh đầu lại chắc chắn nói:
"Dạ Hằng ca ca, sau này nhất định đừng để ta nhìn thấy huynh nữa, không thì ta sẽ dùng mọi cách để không cho huynh đi."
"Trùng hợp thế,