Ngọc Dao Cung.
"Lệ phi."
"Hoàng thượng."
"Nàng tỉnh rồi."
"Con đâu?".
"Con mình...!Do trẫm không bảo vệ tốt cho con, không bảo vệ tốt cho nàng.
Là tại trẫm.
Lệ phi,
nàng đừng quá đau lòng.
Sau này, chúng ta vẫn có thể có con nữa mà."
"Thiếp biết hoàng thượng, rất coi trọng đứa con này.
Thiếp xin lỗi.
Thiếp đã khiến Hoàng thượng thất vọng rồi.
Thần thiếp vô dụng, không thể bảo vệ tốt cho con chúng ta."
"Lệ phi.
Nàng nhất định không được tự trách mình về chuyện này.
Là do trẫm, không chăm lo chu toàn, để hậu cung không yên.
Là lỗi của trẫm."
"Hoàng thượng.
Thần thiếp vốn tưởng có đứa con này thì Hoàng thượng có thể tới thăm thiếp nhiều hơn.
Nhưng mà bây giờ, gia thế mất rồi,
mẫu thân cũng qua đời.
Cả con cũng không còn nữa.
Bây giờ thần thiếp chỉ còn có Hoàng thượng thôi.
Nhưng sau này, nếu sự chăm sóc yêu thương của Hoàng thượng dành cho thần thiếp, cũng dần dần biến mất, thì thần thiếp phải làm sao?".
"Lệ phi."
4:03
"Hoàng thượng.
Thần thiếp khẩn cầu Hoàng thượng, đừng lạnh nhạt với thần thiếp.
Dù chỉ là ra vẻ thôi, nhưng trong lòng thần thiếp cũng thấy thoải mái hơn chút."
"Lệ phi.
Nàng có tình cảm sâu đậm với trẫm như vậy.
Sao trẫm có thể lạnh nhạt bỏ mặc nàng chứ? Nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ
khiến người hại nàng phải trả giá gấp trăm lần."
Phủ Đôn Thân Vương.
"Ngươi nói cái gì? Thấm Nhược đã bị nhốt vào thiên lao rồi sao?".
" Nghe nói buổi yến tiệc ngày hôm qua, đại tiểu thư mưu hại long thai, và còn có ý đồ sát hại Hoàng quý phi.
Vì thế mới bị bắt vào thiên lao."
"Xong rồi.
Thấm Nhược, sao con lại hồ đồ như vậy chứ? Nhanh.
Chuẩn bị ngựa vào cung."
"Vương gia.
Trong cung đã đến giờ giới nghiêm rồi.
Hay là để sáng mai rồi đi."
Sáng hôm sau.
Kim Loan điện.
"Nếu Đôn thân vương tới vì Thục phi thì hãy về đi.
Việc mưu hại hoàng tự, ám sát hoàng phi,
tội nào, việc nào cũng đáng tội chết."
"Thần nguyện từ bỏ mọi chức vị quyền lực về quê ở ẩn.
Chỉ mong Hoàng thượng có thể niệm tình nhiều năm nay, thần đã dốc lòng dốc sức phục vụ cống hiến mà tha mạng cho Thấm Nhược, Hoàng thượng."
"Dốc lòng dốc sức? Trẫm vĩnh viễn không quên được, ngươi ủng hộ Ninh vương đối đầu với trẫm, hại trẫm rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Lúc đầu trẫm chưa giết ngươi, đã là nhân từ lớn nhất đối với ngươi rồi.
Bây giờ, ngươi còn dám nói dốc lòng dốc sức sao?".
"Hoàng thượng.
Thần bằng lòng dùng tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng của Thấm Nhược.
Muốn giết thì ngài hãy giết thần đi."
"Nếu Đôn thân vương thật sự muốn chết, thì hãy lên đường chung với Thục phi đi."
Tối.
Thiên lao.
Nàng một thân áo choàng tiến vào thiên lao.
"Quen làm nương nương cao quý rồi.
Bây giờ rơi vào cảnh tù tội, không dễ chịu đúng không? Cô thông minh cả đời nhưng lại thua trong tay ta."
"Cô biết tại sao không? Thua là thua ở lúc đầu bị cô mê hoặc, mất cảnh giác, mà ngược lại giúp đỡ cô hết lần này tới lần khác, tự chui đầu vào rọ.
Rơi vào kết cục ngày hôm nay, chỉ trách ta không sớm hiểu rõ cô.
Ngược lại để cho cô có cơ hội hại ta."
" Người hại cô trước giờ vốn không phải ta, mà là chính cô.
Là do tham vọng và lòng tự phụ của cô.
Tham lam ở chỗ cô thân là phi tử lại dám mơ mộng tới Hằng vương.
Mà trước giờ hai điều này vốn là không thể cùng có được.
Chỉ có người biết rõ bản thân mình, mới là người chiến thắng cuối cùng.
Cô tự phụ ở chỗ, coi tất cả mọi người là quân cờ của mình, bao gồm cả ta.
Cô muốn dùng ta để giết người, cuối cùng sẽ chỉ bị phản ngược lại giết chính mình."
"Thắng làm vua thua làm giặc.
Còn gì để mà nói nữa.
Nếu hôm nay cô tới để chê cười ta, thì hãy cút đi cho ta."
" Bản cung không rảnh rỗi tới chê cười cô đâu.
Hôm nay ta tới vì muốn nói cho cô biết, tại sao cô nên chết."
"Người nên chết là cô, chứ không phải ta."
"Còn nhớ cô độc chết Hoàng hậu bằng mã tiền tử không?".
" Bạch Tịch Nguyệt?".
"Tỷ ấy đã làm sai việc gì? Tại sao lại đáng chết?".
"Hóa ra cô vào cung, chính là để báo thù cho Bạch Tịch Nguyệt."
"Thiên địa thần linh trên cao.
Với những tội tác mà Vương Thấm Nhược cô đã gây ra, thì nên sớm gặp báo ứng rồi."
" Có trách thì trách bản thân Bạch Tịch Nguyệt thôi.
Rõ ràng cô ta đã có người trong lòng, nhưng lại muốn độc chiếm trái tim của