"Cứu mạng với."
Nàng trong doanh trại nghỉ ngơi nghe tiếng kêu la thảm thiết của binh sĩ liền chạy ra ngoài xem, không ngờ cảnh tượng trước mắt lại khiến nàng kích động lao đến.
Trước mắt nàng là một biển lửa, bên trong binh sĩ đều bị thêu sống, thảm khốc kêu la cứu mạng.
"Dám cản đường bản cung.
"Nương nương.
Nương nương, đừng mà."
"Các ngươi đang làm gì vậy?".
"Ta...!Họ...!Họ có thể không cần phải chết mà.
Ta đã điều chế ra phương thuốc trị bệnh rồi.
Xin các người đấy."
"Không được đi."
"Nương nương, nguy hiểm lắm."
" Buông ta ra."
"Nương nương."
"Không có sự cho phép của trẫm không ai được tiến lên phía trước.
Đưa Hoàng quý phi về lều."
"Rõ."
"Để ta qua đó.
Để ta qua đó."
Nàng bị cản lại không qua được, nước mắt nàng rơi lã chã, bất lực nhìn binh sĩ chết từng người.
"Thương binh nhưng không thương dân, không xứng làm tướng.
Thương tướng nhưng không thương dân, không xứng làm quân.
Xin hỏi Hoàng thượng, hôm nay tàn nhẫn thiêu sống binh sĩ, người còn gọi là đấng minh quân sao."
" Hỗn xược.
Rốt cuộc nàng đang làm loạn cái gì? Một khi bệnh dịch lan rộng thì không phải là sẽ có nhiều binh sĩ và bách tính chết oan hơn sao.
Sau khi trẫm trở về nhất định sẽ truy phong cho tất cả tướng lĩnh đã chết."
"Những binh sĩ này chinh chiến sa trường vì Đại Chử, họ không chỉ vì Hoàng thượng người, mà còn vì vinh quang của Đại Chử nữa.
Bây giờ chỉ vì họ mắc phải bệnh dịch mà người đã thiêu chết họ.
Dạ...Dạ Quân, người...!người...!người...
người nỡ lòng nào làm như vậy chứ!".
Nàng nhất thời kích động mà ngất xỉu.
"Dao Nhi.
Dao Nhi".
Hoàng thượng bế nàng về lều, đặt nàng trên giường.
"Năm đó Tịch Nguyệt không hiểu trẫm, không lẽ giờ nàng cũng không hiểu trẫm sao? Nàng nói ta tàn nhẫn, lẽ nào ta không thấy đau lòng khi quyết định như vậy sao?".
[Người ấy nói đúng kẻ làm đế vương kỵ nhất là giàu tình cảm.
Phải bỏ đi tình cảm khiến lòng dạ trở nên sắt đá.]
[Ai cũng muốn làm thánh nhân, và lưu lại tiếng thơm.
Nhưng trên thế gian này hiện thực rất tàn khốc, cần có người đưa ra quyết định.]
[Thứ trẫm phải đối mặt là giang sơn mà tiên đế để lại, vì vậy trẫm không thể mạo hiểm.]
[Thứ trẫm cần bảo vệ là vô số tính mạng của bách tính.
Để bảo đảm an toàn cho nhiều người hơn đành phải hy sinh một số ít người khác.
Điều này khiến trẫm trở thành kẻ ác trong mắt các người.]
[Được.]
[Nếu đã như thế để nhìn thấy một Đại Chử thái bình ổn định, trẫm đành làm kẻ ác vậy.]
Ba ngày sau.
Ngày xử tử hắn cũng đến, trong doanh trại, hàng ngàn binh sĩ không dám nói gì dù cho có bất bình cũng không dám manh động.
"Tam đệ.
Rượu này xem như là ta tiễn đệ.
Chúng ta là huynh đệ một đời, hôm nay
chính là thời khắc ly biệt của chúng ta."
"Hằng vương làm trái quân lệnh, dẫn đến chiến tranh giữa hai nước, khiến binh sĩ Đại Chử chết oan.
Tội không thể chối cãi.
Nay xử chém đầu.
Đã đến giờ rồi.
Chém."
"Xin Hoàng thượng nghĩ lại."
"Xin Hoàng thượng khai ân.
Xin Hoàng thượng khai ân."
Hàng ngàn binh sĩ lúc này làm lều đồng loạt quỳ xuống.
"Nếu lại có người cầu xin sẽ luận tội làm trái quân lệnh theo quân pháp.
Chém."
"Dừng tay."
Hàm Phong công chúa của Nam Du và Hàm Nguyệt tới kịp thời, giơ thư hoà thân của Nam Du ra lấy hoà thân cứu mạng Dạ Hằng.
"Nam Cốc nghị hoà.
Nam Cốc nghị hoà."
"Hàm Phong công chúa của Nam Du tham kiến Hoàng thượng."
" Hàm Nguyệt công chúa của Nam Du tham kiến Hoàng thượng."
"Hai vị