Sáng 24 tháng Chạp, trường bắt đầu cho nghỉ Tết. Hôm qua ở nhà dọn dẹp nhà của, đốt ngựa cho ông Táo, cỗ bàn họ hàng mãi tới khuya mới xong. Tôi mệt nhoài cả người, nhưng vẫn dắt xe ra đi dạo bên ngoài, đi thật chậm, hi vọng vô tình nhìn thấy nó đang đi chơi Tết.
Bẻ cao cổ áo lên tránh những hạt mưa bụi lất phất, tôi thong dong đi về hướng khu công viên cũ. Đến đó, nhìn lên trên nóc cầu trượt, chẳng có con bé tóc ngắn hay nằm nhìn lên tán lá nữa, trống không. Gió nhè nhẹ đưa, hắt mưa bụi thấm lạnh dần vào mặt tôi. Thở dài não nề, tôi lẳng lặng hướng ra bãi bồi ngồi, chỉ có ở đó một mình mới khiến tôi bình tĩnh lại được phần nào. Hôm nay mưa bụi cứ dai dẳng mãi, chẳng đủ để mặc áo mưa, nhưng cái lạnh tê tái cứ thấm dần, thấm dần vào tim tôi, bỗng nhiên tôi thấy sao mà cô đơn quá. Bất giác ngoái đầu ra sau xe như một thói quen, nhoẻn miệng cười định châm chọc một câu, bỗng nhận ra yên sau trống không, tôi mím chặt môi đi tiếp. Đường ra bãi sao mà dài thế, mọi khi đi nửa tiếng là đến, giờ con đường đất cứ trải dài hút tầm mắt, đi mãi không thấy hết, cả người tôi rệu rã, mệt mỏi đến tột độ. Đến bãi bồi, tôi ngồi xuống thảm cỏ, nhìn dòng nước đỏ đang dập dờn sóng nhấp nhô, nghĩ càng thêm ngán ngẩm. Rút cây sáo ra, vẫn như mọi khi, thổi một bài theo cảm hứng, không quan tâm tiết tấu, nốt nhạc. Chẳng rõ tôi thổi trong bao lâu nữa, hết bài này đến bài khác, tiếng sáo chỉ ngừng lại khi tôi chợt nghe sau lưng có tiếng sụt sịt. Giật mình quay người lại, tôi suýt nữa không tin vào mắt mình, là con An, đang đứng ngay sau tôi tự bao giờ, mắt hoe đỏ, hai gò má đỏ ửng vì lạnh. Tôi nhìn nó chằm chặp, run run hỏi:
- An! Có đúng là mày đấy phải không?
- Mắt mày mù à?
Đúng là nó rồi, đúng là con An thật rồi. Tôi sướng muốn phát điên lên, lao vào ôm gì lấy nó, nói gấp gáp như sợ nó đi mất ngay:
- An ơi tao xin lỗi! Tao xin lỗi mày, xin lỗi mày!
Nó bị tôi ôm bất ngờ, thảng thốt đôi chút song vẫn nhè nhẹ đưa tay lên ôm lấy tôi, vỗ vỗ nhẹ vào lưng tôi, cố cười:
- Thằng ngố này! Tao lấy đâu ra à mày xin lắm thế!
Tôi hỏi:
- Sao mày ra đây được?
- Thì hồi trước nghe mày thích ra bãi bồi chơi lắm, nhưng tao không biết đường, ra tìm mày mãi thì thấy xe mày dựng ở kia, tao mới mon men đi xuống.
Sực nhớ ra là nãy giờ hai đứa vẫn ôm nhau, tôi ngượng ngùng buông nó ra, hai đứa ngồi xuống cạnh nhau. Tôi ngập ngừng hỏi:
- Mày không giận tao hả An?
Con An cúi đầu xuống, búng vào mấy ngọn cỏ cho nước mưa rũ xuống, lí nhí nói:
- Không mà! Tao biết mày chỉ giận một lúc thôi, tao chỉ tiếc là tao không làm ày hiểu được.
- Vậy tờ giấy kia là thế nào?
Nó ngạc nhiên nhìn tôi, hỏi:
- Tờ giấy nào cơ?
- Tờ giấy cắt khuyết một góc mày gửi cho tao đó!
- Tao có điên đâu mà gửi cái đó!
- Vậy chứ ai gửi? Hay là….
Tôi trầm ngâm nghĩ lại sự việc xảy ra hôm đó, tôi chỉ gián tiếp nhận bì thư, ai biết được có đúng là con An gửi hay không. Vậy mà mình không suy xét kĩ, nghĩ oan cho nó. Con An chẳng nói gì, cúi xuống mân mê dây áo khoác. Giờ tôi mới có cơ hội nhìn kĩ nó, nó vẫn cái kiểu mũm mĩm gấu bông đó, mặc một đống áo to sù sụ, quấn cả khăn len, đội mũ len kín mít. Hai đứa ngồi cạnh nhau, im lặng chẳng nói gì. Kì lạ thật, mới gặp thì rối hết cả lên, giờ lại im như thóc thế này. Tôi vờn vờn tay, hẩy quả bông đính trên chỏm mũ nó, nó quay ngoắt sang nhìn tôi, một tay giữ khư khư quả bông, chu mỏ, quạu xị kêu:
- Nào! Mũ đẹp của tao. Mày nghịch cái gì ế?
Tôi mỉm cười, thôi không nghịch nữa, nó bó gối ngồi nhìn tôi, lấy tay chọc chọc vào má, lại buộc dây mũ tôi lại, vừa sờ tay vào áo tôi, nó rụt vội lại, gọi:
- Áo mày ướt hết rồi này. Không biết lạnh à?
Nghe nó nhắc, tôi mới cảm giác cái lạnh đang thấm dần dần vào da thịt. Vết thương mới bị mấy hôm, giờ phải lạnh nên tê buốt tận xương, sao mà đến giờ tôi mới cảm thấy nhỉ? Nó ì ạch đứng dậy, túm vào cổ tay tôi bằng cả hai tay, cố sức kéo tôi lên mà không được. Tôi mỉm cười, đứng lên, nó chới với suýt ngã, tôi thò tay ra kéo tay nó lại. Nó cười hì hì, lẽo đẽo đi sau lưng tôi. Hai đứa tự nhiên lại làm lành với nhau dễ quá! Tôi vừa ngồi lên xe thì nó nhảy tót lên yên xe ngồi, tôi ngạc nhiên hỏi:
- Xe mày đâu?
- Tao đi với Đoàn phường chúc tết người nghèo ở xóm bãi giữa, lúc về tao tách ra lang thang thì thấy cái đường này bảo ra bãi bồi, tao mới lần theo ra đây.
Vậy ra nó đi bộ hơn 9 cây số chỉ để ra đây tìm tôi thôi ư? Nghe nó nói thế, tôi lại thấy sống mũi cay cay, quay vội mặt ra phía trước, đạp xe đi, cố không cho nước mắt trào ra. Con gấu lười của tao, tao làm khổ mày rồi!
Ngồi sau xe tôi, nó lại bắt đầu trò nghịch mũ, chẳng biết nó ngắt đâu được bông hoa râm bụt, cài lên vành tai tôi, vẫy tay cười hi há:
- Chị Hưng xinh chưa này? Nhìn xinh nhì lớp nhé!
- Ơ thế đứa nào xinh nhất lớp?
- Hỏi dốt như bò, là tao chứ còn ai nữa.
Đi về nhà nó, nó nhảy xuống trước mở cổng cho tôi vào. Nhà cửa vắng tanh, tôi hỏi:
- Bố mẹ với anh mày đâu?
- Bố mẹ tao về quê chúc tết ông bà rồi. Còn anh tao với tao ở đây thôi, lão ý đi đâu từ sáng, bảo là đi mua đồ trang trí Tết gì gì đó.
Nó pha một cốc socola to đùng, đúng ra là một ca socola, kêu tôi ngồi đó uống. Xong thoắt cái nó đã chạy lên gác làm gì rồi xuống luôn. Vừa xuống nó đã bắt tôi cởi tuột áo khoác ra đưa cho nó, nhìn thấy tôi mặc có mỗi cái áo len gile với cái áo sơ mi ở trong, nó bĩu môi :
- Khỏe gớm, mà áo len mày cũng ướt hết cả rồi kìa, thay nốt ra đi! Người gì như gỗ đá, lạnh căm căm mà mặc phong phanh thế!
Tôi răm rắp nghe theo, cởi nốt áo len ra, nó cầm hai cái áo chạy lên xong lại xuống phòng khách. Giờ nó đã cởi áo khoác ra, còn mặc mỗi bộ quần áo nỉ hình thỏ với đi tất hồng lè. Ngồi trong nhà nó ấm thật, hình như bật điều hòa, thảo nào nãy giờ mình mặc độc cái sơ mi mà không thấy lạnh. Nó lon ton chạy khắp phòng khách, kéo cái này, chỉnh cái kia, TV thì bật không buồn xem, tự dưng chạy ra giành uống tranh cốc socola. Tôi xua xua tay, kêu:
- Tao uống dở rồi, con ham ăn. Su su su!
Nó ngúng nguẩy đi vào, một lúc sau bê cả một ca cacao nóng ra đặt xuống bàn, hít hít mũi vào đó. Rồi tự nhiên nó kéo tôi lên gác, tôi hỏi:
- Mày làm cái gì thế? Dây thần kinh bị chập à? Cần tao gỡ ra không?
Nó cố đẩy lưng tôi, đến trước của phòng tắm, xong chỉ tay vào đó ra lệnh:
- Tắm đi, mày ngấm nước mưa ốm giờ. Giữ sức khỏe để tao có cái trêu!
Tôi giãy nảy lên, rụt người lại:
- Không! Tắm xong thay bằng cái gì? Nude luôn à, công sức bao năm tao giữ gìn.
Nó dậm chân bành bạch, tru tréo:
- Đã bảo là tắm rồi mà. Tự khắc có áo thay!
Tôi hoảng hốt, ngoan ngoãn đi vào nhà tắm, treo cái quần lên móc rồi mới dám vào tắm. Lúc tắm, nước nóng xối vào vết thương lại càng đau, xót buốt, tôi chỉ biết cắn răng mà chịu. Tắm xong, mặc quần vào xong mới nhớ là áo sơ mi mình lỡ vứt ngoài rồi. Gọi vọng ra:
- An ới! Áo tao thay kiểu gì đây?
- Chờ tý tao lên, áo ở trong giỏ mây bên ngoài, đừng có ra đấy, tao lấy cho. Tắm xong ra ngoài lạnh lắm.
Tôi lắc đầu, mở cửa bước ra ngoài, dù gì thì mình cũng mặc quần dài rồi, không phải sợ. Nhưng đúng là lạnh thật, rùng mình một cái, tôi cúi xuống loay hoay tìm cái giỏ mây nó nói. Đang ngó ngó thì tự nhiên sau lưng tôi có tiếng rơi đánh bộp. Vội vàng quay lưng nhìn ra sau, con An đứng đó, mắt mở to nhìn tôi chằm chằm, tay che lên miệng không nói được câu nào. Nó tiến lại gần, run run chạm tay vào người tôi, giọng nghẹn đắng:
- Hưng ơi! Người mày….người…mày…sao thế này?
Tôi thở dài, kể cho nó chuyện tôi tập võ chịu đòn. Bỗng dưng con An khóc òa lên, ôm chầm lấy tôi, vừa khóc vừa nói:
- Sao mày dại thế? Đau lắm hả Hưng?
Tôi chua xót gật đầu. Nó