Từ tối hôm thứ sáu tôi đã sang nhà con An, xin với bố mẹ nó trước để cho đi dã ngoại cùng tôi. Cũng hay là hai bác vốn quý tôi như con trong nhà, lại được thêm ông anh trai nó nói giúp nữa nên hai bác tin tưởng để tôi dẫn nó đi chơi. Bác trai nói:
- Hưng ạ! Con An nhà bác nhìn thế thôi chứ nó tồ lắm, ngần này tuổi rồi mà ngây ngô như trẻ con vậy. Nhưng trong đám bạn ít ỏi của nó thì bác thấy cháu là đứa suy nghĩ trước tuổi, làm gì cũng cẩn thận nên bác tin tưởng, giao nó cho cháu bảo vệ. Bác nghĩ bác nói gì cháu cũng hiểu quá rõ, không cần dài dòng nữa! Vậy nhé! Hai đứa đi chơi thì đi đường cẩn thận, chỗ ao hồ thì đừng nghịch ngợm, thấy ở đâu có xô xát thì tránh đi,…
Tôi gật đầu, đáp:
- Dạ vâng ạ!
Chuyện xin phép xong xuôi, lựa ngày chủ nhật là ổn nhất, đi chơi một buổi, chiều thì về. Lần này thử đi xa chút xem sao, tránh khỏi những ồn ào, thị phi nơi phố thị này. Trước khi xin phép, tôi đã chọn địa điểm là một am nhỏ nằm khiêm tốn ở ngoại thành Hà Nội, đôi lúc, người ta tìm đến những nơi tâm linh, hi vọng đặt niềm tin vào một điều huyền bí nào đó hơn là đặt niềm tin ở cái chốn vàng thau lẫn lộn. Con An là đứa duy tâm, nó thích đi đền chùa một cách kì lạ, chọn chỗ này chắc nó sẽ thích.
Về nhà, năn nỉ gãy lưỡi, bố tôi mới chịu cho tôi đi xe máy, lựa chọn trong 3 cái, tôi đi Dream Thái cho lành, vừa khỏe, vừa đỡ gây sự chú ý, đến nơi thanh tịnh như thế không nên làm gì màu mè, hào nhoáng quá. Tối hôm trước khi đi, tôi làm sẵn đồ ăn, làm coi như tàm tạm để sau khi lễ am xong thì ra chỗ cánh đồng lần trước con An chỉ cho tôi. Lên phòng sắp xếp ba lô, tôi đắn đo suy nghĩ mãi rồi cũng bỏ cây côn gấp vào trong, từ sau đợt đi tham quan về, tôi lén đặt làm một cây Tề mi côn chia làm 3 đoạn rời có thể ghép lại với nhau, ngày mai đem theo phòng thân cũng tốt, chỗ đồng không mông quạnh vốn lắm chuyện, có vũ khí sở trường trong tay, chí ít tôi có thể bảo vệ nó an toàn. Từ 10h tối tôi đã leo lên giường đắp chăn ngủ kĩ, cố ngủ chút không mai đi chơi về mệt mỏi lại ốm ra đấy.
Sáng hôm sau, tôi dắt xe ra khỏi nhà từ 6h, sáng bên nhà con An đón nó đí. Tự nhiên hôm nay lại ăn mặc giản dị thế, đúng là đi chùa có khác, không giống con vẹt sặc sỡ hay ngồi sau xe mình mọi khi. Đi chừng nửa tiếng thì đến cái am nhỏ, tôi gửi xe ở một nhà dân cách đó 1km rồi hai đứa mua vàng hương, thanh bông hoa quả, đi bộ vào am. Nhìn kiến trúc thì thấy hình như am này được xây lâu lắm rồi, hàng tường đá rêu phong nhằng nhịt vết vẽ than, mái ngói đỏ ẩm, nham nham vết rêu xanh. Trong am có một cái sân nho nhỏ, một khu vườn cũng nhỏ, trồng vài luống rau với mấy cây chanh còi cọc, trước cửa điện thờ là một đỉnh hương lớn kiểu nhà Nguyễn. Tôi và con An thắp hương, cúi đầu thành kính, khấn lâm râm. Tôi chỉ ước sao cuộc sống cứ yên bình mãi, sáng tôi đi học, chiều chơi lông bông đâu đó, tối ngồi quây quần bên mâm cơm gia đình, bố mẹ hỏi chuyện học hành, thỉnh thoảng đi chơi xa với An thế này, được nhìn nó cười rạng rỡ, nghe giọng hát trong vắt, thuần khiết của nó, vậy là quá tốt rồi. Khấn xong, tôi hé mắt nhìn sang con An, thấy nó vẫn chắp tay, mắt lim dim nhắm lại hi vọng lời ước thành hiện thực. Bất giác, tôi lại liên tưởng tới hình ảnh con thỏ ngồi giã thuốc trên cung trăng trong cổ tích Nhật Bản. Hai đứa thắp hương xong, tự nhiên tiếng gõ mõ đều đều ngưng lại, một giọng nói hiền từ cất lên:
- Thí chủ đã tới tận chốn này tìm Phật. Cớ làm sao lại đi ngay, có gì xin hãy vào đây, lâu rồi am cũng chưa có ai đến viếng thăm.
Tôi và con An rụt rè bước vào, lấp ló ở bậc tam cấp. Một chú tiểu chừng 6- 7 tuổi, cười hì hì, khoe hai cái răng cửa đang thay, đưa tay vào trong, lễ phép:
- Thầy mời hai thí chủ vào ạ!
Khép nép bước vào trong, hiện lên trước mắt tôi là một ông cụ da mồi, râu tóc bạc phơ, mỉm cười độ lượng nhìn hai đứa. Cụ đưa tay mới bọn tôi ngồi, chú tiểu vào châm trà. Tôi e dè chào cụ:
- Con chào thầy ạ!
Con An cũng lí nhí chào theo. Ông cụ bật cười, rót trà cho hai đứa, miệng hỏi:
- Hai vị thí chủ đến am này tức là giữa ta và hai người đã có duyên từ trước. Vậy chẳng hay duyên gì dẫn hai con đến?
Tôi đáp:
- Hôm nọ con đi qua, thấy am thanh tịnh nên dẫn bạn con tới thắp hương, lễ Phật.
- Nhưng trên đường tới đây, có vô số chùa lớn, khách ra vào nườm nượp. Sao con không chọn những nơi đó?
Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu, đáp:
- Theo con thì Phật ở đâu cũng là Phật, có lòng thành thì tượng đất cũng là thánh. Còn những nơi đó, những người ra vào nơi đó….
Ông cụ hỏi:
- Những người đó làm sao?
Tôi rụt rè đáp:
- Con nghĩ… đa phần người đến đó là để mua Phật chứ không để lễ Phật!
Ông cụ trầm ngâm, nhắm nghiền mắt suy nghĩ, nói:
- Năm nay con bao nhiêu tuổi?
- Dạ con 16!
Cụ cười hiền, nói:
- Nghe con nói, ta không nghĩ con mới 16 tuổi! Còn cô bé này là gì với con?
Tôi đáp chắc nịch:
- Là bạn thân của con…hệt như tri kỷ vậy!
Con An đỏ bừng mặt, bối rối nhìn tôi xong lại cúi đầu xuống, tay xoay xoay chén trà ngượng ngùng. Ông cụ hỏi lại:
- Vạn lạng hoàng kim còn dễ kiếm
Thế gian tri kỷ thực khó tìm.
Là tri kỷ hay là gì đó hơn cả tri kỷ? Là rõ như năm ngón tay trước mắt, hay là phân vân như ngựa ngừng ngã rẽ?
Tôi giật mình thon thót, nãy giờ ông cụ nói trúng tim đen tôi liên tiếp. Tôi im lặng, không biết đáp thế nào. Cụ cười:
- Là trắng hay đen, tự ngẫm con sẽ rõ! Nhưng đừng bao giờ giả điếc, giả mù con nhé!
Nghe cụ nói, tôi chẳng hiểu gì cả. Ngồi nói chuyện thêm lúc nữa rồi hai đứa từ biệt ông cụ kì lạ để về. Trên đường ra cánh đồng cũ, tôi cứ băn khoăn suy nghĩ mãi về lời nói khó hiều của ông cụ. Một câu nói đó thôi mà gần 5 năm sau tôi mới thấm thía, thấm thía trong đau xót và nỗi hận bản thân.
Ra đến chỗ cái điếm cũ, tôi và con An không ngồi lại ở đó mà đi sâu vào nữa xem có gì mới không. Hóa ra đi sâu vào trong độ gần 1km thì có một cái chòi canh kiểu cổ, chắc có từ thời chiến tranh để dân quân gác đường qua bãi ruộng. Có cả thang leo lên trên nữa. Cái chòi canh cao cỡ tầng rưỡi, ở trên là một khoảng rộng độ 4m vuông, bao quanh là bờ