Chap 37:
Nhìn nó ngủ ngoan trong lòng mình, tôi chợt mỉm cười. Nhất định phải tìm ra lý do làm nó khóc, tối mà biết đứa nào khiến con An buồn, thì đứa đó trăm phần trăm là đi mò lại từng đốt ngón tay. Trong đầu suy nghĩ về mọi đối tượng, rốt cục chỉ có Trang là đáng nghi nhất. Tới giờ tôi vẫn không thể tưởng tượng nổi tại sao một đứa con gái như thế lại có lòng dạ rắn rết đến vậy. Đúng là thuốc độc nhất chính là lòng dạ đàn bà.
Con An co tròn người, ôm chặt cánh tay tôi mà ngủ. Nó ngủ lâu lắm, ghì tê cả tay tôi. Nhưng tôi không dám cựa mình, sợ động nhẹ lại làm nó thức dậy. Cảm giác như thời gian, không gian đều ngưng đọng lại, công viên vắng vẻ, yên tĩnh vô cùng, trời âm u ren rét. Chắc đây là đợt rét cuối cùng, chỉ vài ngày nữa thôi là lại nắng hè, rồi thi cử, họp phụ huynh rồi nghỉ hè. Nghĩ miên man hồi lâu, tôi không để ý rằng con An đã tỉnh dậy từ bao giờ, nó ngẩng đầu lên, tròn xoe mắt nhìn tôi. Tôi từ tốn hỏi:
- Nói tao nghe đi! Đứa nào làm mày buồn. Tao cho nó nhừ đòn!
Nó cúi đầu, lí nhí:
- Tao…tao…xin lỗi! Tao khóc thử xem mày có dỗ tao không thôi! Nhưng tao khóc nhiều quá thế là thành thật.
Tôi gằn giọng:
- Mày nói dối dở tệ! Nói rõ ràng ra xem nào!
Nó sợ sệt nhìn tôi, không nói gì, lắc đầu kêu không làm sao cả. Tôi giằng lấy tay nó, nắm chặt, hỏi:
- Sao mày cứ im lặng thế hả An? Mày biết là tao sợ lắm không hả?
Con An quay mặt đi chỗ khác, giọng nghẹn đắng:
- Người sắp chuyển vào lớp mình, là người quen cũ của tao.Tao không muốn gặp người đó!
Rồi nó lẽo đẽo bám theo sau, giục tôi đưa nó về sớm. Trên đường đi, tôi cứ băn khoăn về mối quan hệ giữa con An và học sinh mới này. Tôi nghĩ:
- Cớ làm sao mà đến tận tháng này lại tự nhiên chuyển vào. Ở lại học LTV thêm năm cũng đâu có sao. Ắt là phải có điều gì khuất tất đây, nhưng mập mờ quá. Đành quân đến tướng đỡ, nước đến đắp bờ vậy.
-----------------------------------------------------------------
Đang yên đang lành thì tự nhiên lại có thêm vụ học sinh mới, đã thế còn đêm dạ hội nữa, mọi thứ cứ xoay tròn trong cái vòng luẩn quẩn. Trong tôi lúc nào cũng tồn tại 2 con người, một con người của công việc, học tập, là thằng Hưng quỷ quyệt. Còn một con người là Hưng ngố, chỉ lộ ra mỗi khi ở bên cạnh Búp Bông. Nghĩ cũng hay thật, cả tôi và An đều có cuộc sống hai mặt, và cả hai chỉ lộ ra con người thật khi ở bên cạnh nhau. Chẳng biết sự tin tưởng, cảm giác an toàn đó đến từ đâu, bao giờ? Nhưng mỗi ngày đến lớp không thấy mặt nó, đi chơi thiếu cái tiếng léo nhéo, cảm giác mũ bị giật giật không còn, tôi lại thấy hụt hẫng làm sao ý. Cảm xúc con người thật là một thứ lộn xộn, nó thuộc về ta nhưng lại không do ta điều khiển, những lúc muốn quên thì lại nhớ, những khi cố kìm lòng thì cảm xúc lại trào dâng mãnh liệt. Chắc do vậy nên mới có câu nói: "Kẻ làm chủ cảm xúc cá nhân sẽ làm chủ tất cả!", chỉ có một kẻ vô cảm mới có thể đủ khả năng thao túng những con người có cảm xúc- có điểm yếu.
Sáng ngày thứ tư, đến lớp đã thấy chúng nó xôn xao cả lên, một là vì chuyện chuẩn bị cho đêm dạ hội, hai là học sinh mới đến là nam rất đẹp trai, lãng tử. Bọn cái gái ré lên, có đứa đã xí phần trước, đám con trai thì hậm hực ra mặt vì bị giành địa bàn. Thằng Quang nghiến răng trèo trẹo:
- Sớm không đến, muộn không đến! Đến đúng vào dịp dạ hội. Đáng ra bố mày sẽ tỏ tình vào đêm dạ hội với bé Ý Nhi, thế mà con lợn này đến, không biết tình yêu của tao có bị nó hớp hồn không nữa!
Tôi nhún vai, đáp bâng quơ:
- Dào ôi! Rách việc! Cứ để xem nó đến thế nào đã, trước mắt mình nên tỏ thân thiện, chào mừng. Về sau xem hành động của nó mà mình tính theo, có tống nó đi cũng không bị mang tiếng là tiểu nhân nhỏ mọn.
Thằng Minh vỗ vai tôi đánh đốp, khen nức nở:
- Được được! Duyệt phát này! Chú đúng là thâm như đít chó cái!
Tôi sửng cồ, dội cho nó hai cối vào lưng, gằm ghè:
- Thằng bệnh hoạn này! Mày khen hay bôi bác tao!
Thằng Minh ăn hai đòn xong liền cởi tuột áo, chạy nhông nhông ra ngoài, hí hửng về chiêu ve sầu thoát xác. Bỗng nhiên, ngoài hành lang có tiếng thầy giám thị:
- Cậu kia! Ra đây tôi bảo!
Thế là xong đời đồng chí cán sự Toán, kết quả là phạt cho đi nhổ cỏ sau trường, bao giờ nhổ hết nửa bãi thì thôi. Thằng Minh khốn khổ vào lớp, mặc lại áo rồi ngồi ngẩn tò te ra, tôi với thằng Hoàng, thằng Sơn an ủi:
- Thôi! Xuống sân chơi đi, bọn tao mua Redbull giải đen ày!
Xuống sân trường, bốn thằng chen chúc trên một cái ghế đá, hôm nay tự dưng lại trở rét ghê thế, mặc áo khoác xong vẫn lành lạnh, thế mà lúc nãy "dì Minh" cởi trần chạy nhông nhông ngoài hành lang hút gió. Mấy thằng ngồi uống Redbull, ngắm nhìn sân trường, chỗ này đang túm năm tụm ba đọc truyện, chỗ kia đang đá cầu, bóng rổ, đằng nhà thể chất là hai đứa đang đánh cờ vua,… Hồi đó, trường tôi có trò nghịch rất ác của mấy anh 12 nghĩ ra, đó là bất thần từ đằng sau xồ lên, bóp mông một đứa con gái nào quen quen trong lớp, xong bỏ chạy luôn. Mấy lần nhà trường đã nhắc nhở, kỷ luật rồi mà đâu vẫn hoàn đấy. Hôm nay, lại có một anh bí thư Đoàn 12 đang lom khom rình rập sau lưng một người. Phía trước là ai đang mặc cái áo bông to sụ, nhìn bụ bẫm thế. Anh bí thư lao lên, giở Long trảo thủ bóp một phát, bất ngờ tiếng kêu vang lên: "Ối giời ôi!", người phía trước từ từ quay lại. Chính là thầy tổ trưởng tổ Vật Lý, anh bí