Vừa về đến ngõ vào nhà, tôi đã thấy con An đang tần ngần đứng ở đầu ngõ. Tôi dừng xe, hỏi:
- Ê Búp! Mày làm gì mà đứng đây như con dở hơi thế?
Nó xụ mặt ra, bĩu môi không thèm trả lời. Tôi cười cầu tài, nhẹ nhàng nói:
- Sao thế? Nói đi xem nào! Đứa nào bắt nạt mày à, nói tên nó ra, tao tát vỡ mồm nó.
Nó cười tủm tỉm, câng mặt lên, túm cổ tay tôi, nói:
- Tao mượn cái tay tý nhé!
Tôi ngơ ngác:
- Ừ!
Chưa nói rời mồm, nó đã cầm tay tôi, đập đánh bẹt bàn tay vào má tôi, xong nó nhảy tưng tưng, reo lên:
- Đấy là mày nói tát vỡ mồm đứa nào bắt nạt tao nhá. Tao chỉ giúp thôi!
Tôi nhéo má nó, dọa:
- Thế rốt cục mày đứng phất phơ ở đây làm gì? Vẫy khách à?
Nó kêu oai oái, giằng tay tôi ra, hậm hực bỏ về. Gớm thật, cái xe đạp bé tẹo mà sao nó phóng nhanh thế, tôi đuổi sát theo, mãi đến gần nhà nó mới bắt kịp. Vòng xe ra trước chặn đầu nó, tôi giữ ghi đông xe lại, ỉ ôi:
- Tao xin lỗi, lỡ lời mà! Mày biết tính tao rồi còn gì, tao toàn bị vạ miệng, mày không giúp sửa thì thôi, cứ dỗi mãi thế.
Con An hứ dài, xuống xe đi bộ về. Tôi cũng xuống xe, đuổi theo nó, túm cổ tay, gọi giật lại:
- An!
Nó hét lên, cố giãy ra. Tôi vội túm nốt tay còn lại của nó, vòng rộng tay ôm nó vào lòng. Nó kêu Á một tiếng xong im im, cọ quậy người cố thoát ra. Tôi nắm chặt tay nó, nói:
- Mày đừng có dỗi được không. Mỗi lần mày dỗi, mày biết tao sợ thế nào không hả?
Con An lí nhí:
- Tao xin lỗi. Tại…tại…tại tao…
Nó đột nhiên thôi không nói nữa, tôi nhẹ nhàng buông nó ra, nắm lấy hai vai nó quay người lại, nhìn thằng vào mắt, hỏi:
- Hết giận rồi chứ gì. Giờ nói xem làm sao lại đứng chờ tao nào.
Con An tròn xoe mắt nhìn tôi, tôi trố mắt lên, nhìn như hỏi lại lần nữa. Nghĩ cứ như phim Hàn Xẻng ấy nhỉ, cơ mà tôi thì không đẹp trai bằng diễn viên Hàn, còn nó thì đẹp hơn gái Hàn nhiều, lại còn không cần phẫu thuật nữa chứ. Chẹp chẹp!
Nó nhìn tôi lạ lẫm, hệt như hôm nay tôi biểu lộ thái quá vậy, hai đứa im lặng nhìn nhau, mãi một lúc lâu sau, con An mới lí nhí:
- Mày quay lưng ra đây!
Tôi ngạc nhiên xoay lưng lại chỗ nó, nó ấn nhè nhẹ vào khắp lưng, cứ mỗi chỗ lại run run hỏi:
- Có đau không?
Tôi lắc đâu, nó xoay người tôi lại đối diện, chìa ngón tay bé xíu ra chọc chọc vào người, xong vội vàng rụt tay lại. Cứ hỏi đi hỏi lại có đau không. Tôi cười:
- Hôm nay mày bị hâm hấp à! Sờ mó tao, định xâm hại hả?
Nó túm tay tôi, nhõng nhẽo:
- Hưng!
Bất chợt nó nói rõ to, tôi giật mình hỏi:
- Giời oi! Cái gì thế!
Con An nghiêm mặt:
- Hôm nay mày đi đánh nhau đúng không?
Tôi lúc này mới ngộ ra, hóa ra con bé biết tôi đi “đánh nhau” với bọn A6, nhưng không biết ở đâu nên cứ đứng chờ trước nhà tôi mãi, xem tôi có về không. Khi nãy còn sợ tôi nói dối, đi bày trò ấn ấn vào người xem có bị thương không nữa chứ. Đúng là tồ thật, như đứa trẻ con ý. Tôi véo mũi nó, cười to:
- Ngốc ơi là ngốc! Hôm nay đi giảng hòa thôi, còn vẽ chuyện thử tao nữa. He he, mà tao bị thương thật này, thơm cái đền bù nhé.
Nói đoạn, tôi chỉ vào vết móng tay của nó trê cổ tay tôi, đồng thời cúi sát mặt xuống mặt nó. Con An sợ quá nhắm tịt mắt, chạy tọt vào cạnh tường, đứng rúm ró, đưa tay lên che mặt, hét ầm lên:
- Hiếp dâm, bớ làng nước ơi hiếp dâm! Cứu tôi với!
Tôi hoảng quá, vội chạy ra đính bưng miệng nó lại thì nó đột nhiên cười toe, chạy lại tung người đạp phát vào bụng tôi, đau thấu gan. Khiếp thật, quên mất nó giỏi võ hơn mình. Tôi ôm bụng quằn quại, nó thì chạy quanh, cười khúc khích:
- Vòng quanh socola, bánh đa sữa đậu nành, sống hay chết? Trả lời ngay.
Tôi méo mó kêu:
- Chết mịe nó rồi! Chơi ác thế.
Nó chống gối, khom khom người nhìn tôi, cố nín cười nói:
- Thế có đau lắm không? Chết chưa, dám sàm sỡ tao à!
Tôi quay sang, định đốp chát với nó thì đập ngay vào mắt là… Khiếp, cái cổ áo lúc nó cúi buông thõng xuống, lộ sạch, đúng là An hấu có khác, hí hí. Tôi nghếch mắt nhìn, cười đểu giả:
- Mày hỏi thêm nữa đi, sắp hết đau rồi.
Nó nhìn theo ánh mắt tôi, đột nhiên kêu toáng lên, đưa tay che ngực, chân thì đá vào mông tôi, chửi:
- Đồ biến thái, thằng bệnh hoạn. Con dê cụ, tao mà mày cũng soi hả? Cho mày chết này, chết này!
Đánh tôi chán mà tôi cứ trơ trơ ra, nó tấm tức chạy ra bậc cổng, ngồi đó úp mặt khóc rưng rức. Vừa thấy nó khóc là tôi đã run rồi, chạy ra xin lỗi, dỗ dành ngọt nhạt:
- Búp Bông dễ thương, Búp Bông xinh đẹp. Mày nín đi mà, tao có cố ý đâu, lần sau mặc áo khác là được mà. Khóc nhiều mau già đấy.
Con An nấc nấc, cố nín khóc, nắm nắm tay nhỏ nhắn lại, đấm vào vai tôi thùm thụp. Lặng yên cho nó đấm, một lúc sau cũng chán không đánh đấm gì nữa. Mắt nó long lên, nhìn tôi giận dữ, tôi cũng nhìn chằm chằm, đọ mắt lại. Nó mỏi mắt, lại thôi, phụng phịu dắt xe bỏ vào nhà. Tôi đứng ngoài gọi:
- Búp ơi Búp! Ra đây tao bảo cái này hay lắm!
Nó bước bành bạch đi ra, nhăn nhó hỏi:
- Gì thế!
Tôi rút trong túi áo ra thanh socolo, đưa cho nó, nói:
- Ăn đi, kẹo dỗ trẻ con này!
Mắt nó sáng lên, giật lấy thanh socola xong giấu ra sau lưng, cười hì hì:
- Còn bao nhiêu nộp hết mau!
Nói đoạn, nó chúi đầu vào ngực tôi, ngó trong túi áo. Không thấy gì, nó túm tay áo tôi nũng nịu:
- Bi! Kẹo đâu ồi!
- Hết rồi, vừa nãy thằng Quang trấn mất 3 thanh.
Nó mỉm cười, bóc thanh socola xong bẻ đôi, cắm một nửa vào miệng tôi, một nửa nó đưa lên miệng nhai rau ráu, dứ dứ tay đe dọa:
- Này nhé! Cái này là ăn chung nhưng không phải là hôn gián tiếp nhé! Cấm mày bịa chuyện, phao tin đồn nhảm.
Tôi phì cười, suýt rơi cả socola, đáp:
- Rồi ạ! Gớm quá thôi! Tao lượn đây, mày ở lại cố mau ăn chóng béo