Phượng Kinh Thiên

Sóng gió buổi yến tiệc (2)


trước sau

Từng tiếng hít lạnh vang lên vô cùng rõ ràng trong đại sảnh đang im lặng khác thường. Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau rồi những ánh mắt ấy đều rơi trên người Lữ Thục Viện, có1kinh ngạc, có cảm thán, có thương tiếc, lại cũng có sự trào phúng, nhưng nhiều hơn cả là sự phức tạp trong ánh mắt.

Bình quốc công?

Lữ Thục Viện thật là quá to gan, lại dám tát một cái vào8mặt của Bình quốc công như vậy?

Nàng ta cũng không suy nghĩ xem mình có thân phận gì? Bình quốc công có thân phận như thế nào? Có thể được Bình quốc công nhìn trúng chính là may mắn của2nàng ta.

Hoài vương nhíu mày lại, nhìn người con gái đang quỳ trước mặt hắn, hỏi một câu không rõ ràng: “Tuổi thọ của bản vương không thể so với Bình quốc công.”

Lữ Thục Viên im lặng, nàng đã từng4nghĩ có lẽ Hoài vương sẽ hỏi câu hỏi này, vậy nên sau những phút trầm ngâm, nàng bình tĩnh trả lời: “Tiểu nữ biết, thái y đều đã suy đoán vương gia không thể sống qua hai mươi lăm tuổi. Hiện nay theo lời thái y nói, vương gia còn sống được nhiều nhất ba năm nữa.”

Tất cả đều im lặng! Sự im lặng này khiến người khác không tự chủ được mà nín thở, cũng làm cho tóc không khống chế được mà dựng đứng lên, ai nấy cũng không rét mà run.

Mọi người ở đây đều là những mỹ nhân yêu kiều, có thể nói là, ngoại trừ việc học mọi lễ tiết để tham gia buổi yến tiệc có giao tiếp với người khác như thế này, thì trước khi xuất giá họ là người đại diện cho cha, huynh trưởng, gia tộc mình, sau khi xuất giá lại đại diện cho gia tộc nhà chồng và chồng mình. Cả một đời họ có lẽ sẽ chẳng bao giờ có thể làm gì chỉ vì chính mình.

Bọn họ tham gia không ít các loại yến tiệc lớn nhỏ, nhưng ngày hôm nay đối với họ mà nói, lại là lần đầu tiên được trải qua một buổi yến tiệc đầy bất ngờ đến như vậy. Dường như là chỉ cần một phút giây nào đó, các nàng sẽ được tiếp xúc với những điều mà trước đây chưa từng dám nghĩ đến và giờ cũng không dám lĩnh hội.

Nguyên Vô Ưu cúi đầu, đối với bản thân nàng mà nói, nàng rất tán thưởng cũng rất bội phục sự dũng cảm và to gan của tiểu cô nương kia. Nhưng mà... nàng đúng là có thể giúp nàng ấy, nhưng lại không muốn phải dùng cách lợi dụng lẫn nhau này.

Từ thủ đoạn mà hôm nay nàng ấy sử dụng, người như nàng ấy cũng rất khó nắm chắc được. Người đi chân trần thì sẽ không sợ kẻ mang giày, vị Lữ tiểu cô nương này chính là người đi chân trần kia.

“Bản công chúa có một chuyện thắc mắc, mong Lữ cô nương thành thực trả lời.” Nguyên Vô Ưu nhàn nhạt lên tiếng.

Bản công chúa, không phải là bản quận chúa! Việc thay đổi xưng hô này cũng đồng nghĩa với việc ý nghĩa của chuyện này đã thay đổi rồi.

Hoài vương nhíu mày nhưng không lên tiếng, mà là cúi đầu rũ mắt xuống, tất cả mọi người ở đây không ai có thể nhìn thấy rõ lúc này hắn đang nghĩ gì?

Lòng Trác Việt nóng như lửa đốt, nàng không biết là Thục Viện sẽ dùng cách thức như vậy, việc này... bây giờ, chuyện này rõ ràng đã nằm ngoài tầm khống chế rồi.

Lữ Thục Viện rất bình tĩnh hành lễ: “Xin công chúa cứ hỏi, tiểu nữ nhất định sẽ thành thực trả lời.”

“Ngươi đã từng gặp qua Hoài vương sao?”

“Bẩm công chúa, tiểu nữ chưa từng may mắn được gặp qua Hoài vương, hôm nay là lần gặp gỡ đầu tiên.”

“Nếu đã chưa gặp qua Hoài vương, vậy chắc là ngươi cũng không phải là vì ngưỡng mộ và yêu mến Hoài vương mà hành động như ngày hôm nay?”

“Bẩm công chúa, quả thực đúng như công chúa nói, tiểu nữ khẩn cầu vương gia thu nhận tiểu nữ không phải là vì ngưỡng mộ vương gia.”

“Vậy, ngươi vì sao lại chọn cầu xin vương gia thu nhận ngươi?” Giọng nói của Nguyên Vô Ưu vẫn bình tĩnh, chậm rãi như cũ.

Trong lòng Lữ Thục Viện kinh ngạc, Vô Ưu công chúa làm như vậy là... Trong đầu nàng có một suy nghĩ lướt qua rất nhanh, đáng tiếc là lại quá nhanh, khiến nàng không kịp nắm bắt để suy nghĩ kĩ càng hơn nữa. Nhưng trong lòng nàng lại có một trực giác khiến nàng nghĩ cũng không kịp nghĩ, buột miệng nói ra.

“Bởi vì lúc này, chỉ có một cơ hội là Hoài vương, tiểu nữ nếu như không nắm bắt cơ hội lần này, thì có lẽ qua vài ngày nữa ván đã đóng thành thuyền, chuyện hôn sự được định ngày, vậy thì tiểu nữ chỉ có một con đường chết. Tiểu nữ không sợ chết, nhưng tiểu nữ lại không yên tâm về mẫu thân đang bệnh tật triền miên nằm trên giường của mình.”

Nguyên Vô Ưu khẽ híp mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, nếu Bình quốc công Bình Hữu Trị thực sự muốn cầu thân, cũng khó trách được là người nhà Lữ gia không dám không theo. Đưa mắt nhìn khắp cả Kinh thành, trừ công chúa trong cung ra, e là cũng không còn gia tộc nào sẽ từ chối ông ta, cũng không gia tộc nào dám từ chối ông ta cả.

Tước vị Bình quốc công của Bình Hữu Trị này cũng không thể so sánh với tước vị của những người kế thừa trong một vài danh gia vọng tộc kia được.

Những cái khác không nói, chỉ riêng một chuyện, Bình Hữu Trị này biết co biết duỗi, đối với việc Nguyên Hạo Thiên có thể diệt trừ được đại gia tộc như Lưu Thị trong mười năm, cũng có một phần công của ông ta.

Nói đúng ra, Bình quốc công này với nàng thực ra là kẻ thù! Vị tiểu thư Lữ gia kia chọn cách đưa chuyện này ra trong một thời cơ như thế này, nếu nói là đang mượn gió của Hoài vương để bẻ măng, không bằng nói rằng nàng ta một mũi tên trúng hai con chim, mượn cơn gió của Hoài vương, cũng mượn luôn mối thù của nàng.

Người nghĩ ra cách này, e là hận Bình Hữu Trị và Lữ gia đến thấu xương, thậm chí còn không sợ kết cục ngọc nát đá tan.

“Ý của ngươi là Bình quốc công muốn cưới ngươi làm vợ kế?” Nguyên Vô Ưu chầm chậm nhướng mày.

Có thể nghe thấy tiếng hít vào vang lên một cách rõ ràng, tất cả mọi người đều đột nhiên nghĩ đến một chuyện bị quên lãng, đó chính là... Vô Ưu công chúa và Bình quốc công có một mối thù diệt tộc không đội trời chung.

Nếu như Lữ Thục Viện thật sự dám trả lời là đúng, vậy... kết cục của Lữ gia e rằng sẽ rất thảm. Nhưng nếu như trả lời là không phải, vậy kết cục của Lữ gia e rằng cũng vẫn rất bi thảm.

Chuyện Lưu Thị bị diệt cả tộc trước mắt, Bình quốc công tuy không có quyền lực lớn trong triều đình, nhưng sức ảnh hưởng cũng không nhỏ.

Lại thêm Bình quốc công này là một người chuyên quyền khi thẩm vấn, lại rất thông minh khi đem quyền lực được giao trả lại cho hoàng thượng, bản thân mình chỉ ở Quốc Công Phủ nuôi hoa cỏ dưỡng lão, không liên quan đến chuyện triều đình nữa, vậy nên hoàng thượng mới càng thêm sủng ái ông ta.

Nếu không, Bình quốc công cũng là người sắp trở thành ông nội kẻ khác rồi, dù thế nào cũng sẽ không thể đề thân với Ngự sử đại nhân của triều đình, muốn cưới đích nữ duy nhất tuổi vừa tròn mười tám của Lữ gia về làm vợ kế được.

Nguyên Tích Trân nhíu mày, sao nàng càng nghe lại càng thấy không đúng vậy?

Nguyên Vô Ưu này có ý mượn tay của Lữ Thục Viện để đối phó với Bình quốc công? Nhưng mà có thể sao? Ánh mắt vừa chuyển, nàng khẽ mỉm cười, dường như vừa nhắc nhở lại vừa cảnh cáo: “Lữ Thị Thục Viện, ngươi phải nghĩ cho kĩ, Bình quốc công há nào lại làm ra chuyện ép cưới con gái nhà quan như vậy? Với địa vị của Bình quốc công, Lữ gia nhà ngươi sao có thể với tới được?”

Nguyên Vô Ưu lạnh lùng liếc xéo Nguyên Tích Trân, khóe miệng nhếch lên: “Với không tới? Tích Trân, hôn nhân đối với muội mà nói, chỉ có thân
phận mới quan trọng sao?”

“Muội...” Nguyên Tích Trân nghẹn họng nói không nên lời, chậm chạp mới có thể nặn ra một nụ cười: “Muội không có ý đó.” Nguyên Vô Ưu cười cười, không nói, chỉ có ánh mắt lạnh nhạt vẫn luôn nhìn về phía Lữ Thục Viện.

Trác Việt sốt ruột đến không chịu nổi, nàng muốn lên tiếng, nhưng nàng cũng biết một đứa con gái của Tham tướng nhỏ nhoi, vội vàng mở miệng ra, một chút bất cẩn cũng sẽ khiến mình bị dính vào, như vậy sẽ khiến cho Thục Viện càng nguy hiểm hơn. Dì Thủy hận Lữ đại nhân, nàng có từng nghe nương nói qua, nhưng nàng không ngờ, Thục Viện trước giờ không nhắc gì đến nhưng trong lòng cũng có oán hận Lữ gia.

Lữ Thục Viện nhắm mắt lại một lúc, sau đó mở mắt ra lần nữa, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: “Bẩm công chúa, đúng vậy.”

Nguyên Tích Trân ngạc nhiên, Lữ Thị Thục Viện quả thực dám nói ra.

Tất cả mọi người đều im lặng, các nàng không cần nói cũng biết buổi tiệc mừng sinh thần của Hoài vương e là sẽ bị phá hoại bởi chuyện này rồi.

Nguyên Vô Ưu cười lạnh: “Rất tốt, chuyện này bản công chúa chắc chắn sẽ quản.”

Lữ Thục Viện vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu: “Công chúa... Tạ công chúa điện hạ, ân tình của công chúa, tiểu nữ xin khắc ghi, xin công chúa nhận của tiểu nữ một lạy.” Vô Ưu công chúa vậy mà lại thật sự chịu giúp nàng... Nàng thắng cược rồi.

“Ngươi quay về nói với Lữ đại nhân, bảo ông ta đi hỏi Bình quốc công, trâu già còn tham gặm cỏ non, có phải là không có răng để gặm cỏ già hay không?”

“Vô Ưu...” Hoài vương nhíu mày nhìn Nguyên Vô Ưu, chỉ là hắn vừa lên tiếng, liền bị Nguyên Vô Ưu cắt lời.

“Phụ vương, chuyện này để Vô Ưu xử lí.”

Hoài vương yên lặng nhìn nàng một lúc lâu, sau đó sắc mặt lạnh lẽo mà đứng dậy: “Bản vương có chút không khỏe, không thể chung vui cùng các vị nữa, mọi người cứ thoải mái đi.”

Tất cả mọi người đều đứng dậy tiễn: “Cung tiễn vương gia.”

Sau khi tiễn Hoài vương đi, trong lòng Nguyên Tích Trân cũng khó giấu được sự kích động. Nguyên Vô Ưu thật sự muốn đối phó với Bình quốc công Phủ. Nàng thật muốn nhìn xem nàng ta có thể cười đến khi nào, ai mà không biết Bình quốc công tuy không ở trong triều, nhưng phụ hoàng vẫn luôn rất tin tưởng và sủng ái ông ta chứ.

Ngày Nguyên Vô Ưu bước ra ngoài luôn miệng nói là nàng ta không oán trách phụ hoàng, nhưng bây giờ lại vì chuyện của Lưu Thị mà lại dám đối phó với thần tử phụ hoàng nể trọng nhất, không phải là đồng nghĩa với việc khiến cho phụ hoàng xấu mặt sao?

Nàng muốn đợi để nhìn xem Nguyên Vô Ưu bị ngã từ trên thiên đàng rớt xuống vũng bùn.

Tuy rằng vẫn không hiểu rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, nhưng gương mặt của Tứ công chúa Nguyên Trân Trân lại hiện lên sự lo lắng mà nhìn về phía Nguyên Vô Ưu. Nàng thích vị Nhị hoàng tỷ này, chỉ có Nhị hoàng tỷ là đối xử dịu dàng với nàng, yêu thích nàng.

Đào Phi Vũ nhíu chặt mày, nàng thực là không tin Vô Ưu công chúa thật sự chỉ là vì chuyện Bình quốc công muốn ép cưới vợ kế mà nổi giận? Sao đột nhiên lại vì một Lữ Thục Viện không quen biết gì mà đối phó Bình quốc công?

E là... nàng ta thật sự định báo thù cho Lưu Thị?

Lâm Doanh Doanh nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thấy Hoài vương không mở miệng giữ lại ai, trong lòng nàng âm thầm vui sướng, đồng thời cũng có một cảm giác kì lạ, lẽ nào là người tiếp theo mà Hoài vương muốn đối phó là Bình quốc công?

Nhưng mà Bình quốc công này không hề đơn giản, Nguyên Vô Ưu ra tay như vậy, nàng ta có nắm chắc sẽ thành công không?



Bình quốc công Phủ, trong một thư phòng rất tinh tế, có Bình Hữu Trị và đứa con trai trưởng của Bình Hữu Trị đang đứng đó.

Thấy phụ thân mình không có chút hành động gì với những lời đồn đại bên ngoài, Bình Lập chần chừ một lát mới lên tiếng: “Phụ thân, chuyện này chúng ta không làm gì sao?” Vô Ưu công chúa công khai gọi tên phụ thân trong buổi tiệc kia đã trở thành chủ đề náo nhiệt nhất Kinh thành, bây giờ bên ngoài đều đang lén gọi phụ thân là trâu già rồi.

Bình quốc công nghe lời của trưởng tử, nhẹ đưa mắt nhìn hắn, không vui nói: “Nếu như con có chút tiền đồ, vậy thì còn lo lắng chuyện này làm gì?”

Bình Lập rũ mắt xuống, trong mắt ánh lên một tia ảm đạm. Hắn biết bản thân không được phụ thân yêu thích, nếu như không phải hắn là con dòng chính lại còn là trưởng, có lẽ tước vị này sau này cũng không có phần của hắn.

Bình Hữu Trị nhận lấy khăn ướt mà tỳ nữ dâng lên để rửa tay, khóe miệng lạnh lùng nhấc lên, chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu thiếu kiên nhẫn, muốn làm loạn mà thôi.

“Bảo lão Tam nhanh chóng quay về xử lí chuyện này.”

“Nhưng mà...” Bình Lập muốn nói gì đó nhưng lại bị một ánh mắt của Bình Hữu Trị dọa cho sợ, chỉ đành cúi đầu cung kính trả lời: “Vâng, hài nhi biết rồi.” Phụ thân đã quên rồi, hắn mới là đích trưởng tử.

Nhìn Bình Lập lui ra ngoài, Bình Hữu Trị bưng ly trà ngồi xuống ghế thái sư chớp mắt nhìn theo bóng lưng hắn, khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh lại giãn mày ra.

Tuy rằng ông ta không vừa lòng với năng lực của trưởng tử, nhưng chuyện đích trưởng tử kế thừa tước vị là chuyện từ xưa đến nay, ông ta sẽ không làm trái lại, nhưng về thực quyền, ông ta vẫn muốn giao cho lão Tam hơn.

Còn về Vô Ưu công chúa gần đây gây náo loạn, Bình quốc công vuốt vuốt bộ râu hình chữ bát mà suy nghĩ, ánh mắt lạnh lùng, ông ta muốn nhìn xem Vô Ưu công chúa này làm thế nào để báo mối thù diệt tộc với ông ta đây?

Rất nhanh thôi, nàng ta sẽ biết, cho dù nàng ta xuất thân là công chúa tôn quý, cho dù nàng ta có chút thông minh, nhưng vậy thì sao chứ? Ông ta không phải là người nàng ta có thể động đến.

Nhưng Hoài vương lại có chút khiến ông không thể nhìn thấu được.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện