Đông Xuyên thành.
Một tiếng" địch tập", một trận tiếng trống dồn dập, các tướng sĩ của Trạch Việt quân đoàn còn chưa kịp mở mắt, đã cầm lấy binh khí, lập tức, tiếng bước chân lung tung đạp nát ám dạ yên tĩnh.
Tiếng động hô quát nổi lên bốn phía, trên giáo trường Đồng Xuyên thành, binh lính không rã chuyện gì xảy ra đã bắt đầu tập kết - trong quân đội có bao nhiêu loại tiếng trống, tiếng trống dồn dập không ngừng, là thông báo cho binh lính không cần tập hợp ở giáo trường, trực tiếp kháng địch, đó là ở thời khắc khẩn cấp nhất. Tiếng trống hôm nay tùy rằng dồn dập, nhưng lại không có quy luật, đây là thống báo địch tập, lập tức tập kết ở giáo trường.
"Địch tập, địch tập..." Vệ binh chạy đi liên tục cảnh báo. Tiếng bước chân của sáu mươi vạn quân Viêm Sa còn chưa khiến cho binh lính chú ý, người truyền tin địch tập chính là đến từ Tất soái của bọn họ.
Tất Quyền Ngọc cùng Cẩm Hà, Liên Khê Liên Đồng đã đứng trên tường thành, ánh mắt nhất trí nhìn về phía xa xa. Mà ở trên giáo trường, tràn đầy âm thanh khẩn cấp, nhóm phó tướng đi an bài cả đội, chiến thời, một khi xuất hiện địch tập, cho dù binh lính đang khó hiểu, thì cũng phải trong vòng ba khắc tập hợp lại, năm phút cả đội phải xong, mỗi người đều có một vị trí và cương vị riêng, nên chỉ cần ba đến năm phút liền xong.
không ai nghĩ đến Viêm Sa quân sẽ tấn công, cho nên binh trong giữ thành không nhiều, công sự thủ thành cũng không đủ. và đêm, đại bộ phận của quân Phượng Linh đã sớm đi ngủ, nghỉ ngơi lấy sức để đánh về Hổ Khiếu thành.... nhưng không chờ tới lúc quân ta tấn công, quân địch đã tấn công trước. Tiếng bước chân ở phía sau càng thêm dày đặc mà tiếng bước chân của quân Viêm Sa cũng càng thêm rõ ràng.
Trong tiếng bước chân dồn dập mà lung tung, quân phượng Linh cũng đã tiến lên tườn thành, Thiết Thạch Khoan cùng Hoắc Sơn và nhóm phó tướng đã sớm chạy lên làm công tác chuận bị cho trận chiến...
"Cung tiễn, trở về vị trí, chuẩn bị... đầu thạch xe, chuẩn bị... pháo xe, chuẩn bị...lăn thạch, chuẩn bị... dầu hỏa chuẩn bị..." Có người không ngừng ra lệnh.
Bốn người Tất Quyền Ngọc không ngừng xuyên qua binh lính. Nguyên bản mười thước có một cây đuốc, nay đã tăng lên, ba thước một cây đuốc, tường thành nguyên bản đen kịt trong bóng đêm, nay được thắp sáng lên. Công sự bổ sung đã sắp hoàn thành - một quân vĩ đại cho dù bất ngờ nghênh địch cũng nhanh chóng đâu vào đấy.
Tất Quyền Ngọc lại hơi hơi cau mày, đôi mắt hẹp dài sáng ngời tập trung nhìn vào ám dạ ở phía xa: "Dương Đỉnh Du vốn đáp ứng cùng ta diễn một tuồng kịch, cũng đã đến lúc nàng ta lui lại, nay đột nhiên lại vồ đến. Theo tiếng bước chân lúc này đây, xem ra quân Dương Đỉnh Du là cường công vào chính diện, hẳn là hơn sáu mươi vạn đại quân, đương nhiên không phải là nhiễu sự, cũng không phải là đánh lén, thật sự không thể tưởng tưởng được..."
Tuy rằng hết thảy khẩn trương có tự, nhưng Tất Quyền Ngọc biết, tình huống trước mặt, toàn bộ Trạch Việt quân đoàn đều không có chuẩn bị tâm lý bị tấn công, bao gồm các tướng lãnh của Trạch Việt quân đoàn.
Đoạn thời gian gần đây, Trạch Việt quân đoàn thế như chẻ tre, không ngừng đoạt lại thành trì mà Viêm Sa đã chiếm trước đó, từ Tuyên Võ thành đi đến Đông Xuyên thành đã đoạt lại được Đông Môn quan, Lạc Đà quan, Thiên Nhất môn, , một một trận chiến, Trạch Việt quân đoàn đều oanh oanh liệt liệt đánh về phía đối phương, mà đối phương chỉ có thể vô lực chống cự, nhanh chóng bại lui. Điều này làm cho cao thấp trong Trạch Việt quân đoàn đều sinh ra chút kiêu ngạo. Huống chi, đối phương có hơn sáu mươi vạn đại quân mà Trạch Việt quân đoàn chỉ có hơn bốn mươi vạn...
Mà nay đột nhiên nghênh đón địch quân tấn công, làm cho Tất Quyền Ngọc lo lắng một vấn đề đó là, phòng ngự của đồng Xuyên thành thua xa Hổ Khiếu thành....
Trong bóng đêm, còn chưa nhìn thấy quân đội của đối phương, nhưng tiếng bước chân ầm ầm kia giống như sấm rền cuồn cuộn mà đến, binh lính bình thường cũng đã bắt đầu nghe thấy chấn động đại quân địch tiến lên, nếu là ban ngày, hẳn là có thể thấy được khói bụi mù trời.
Đây tuyệt đối không phải là nhiễu sự mà thật sự là cường công...
Tất Quyền Ngọc thật sự nghĩ không thông, Dương Đỉnh Du đã đáp ứng nàng phối hợp diễn trò, cũng đã ở trong tình thế lui lại, như thế nào lúc nào thế này lại lật lọng.
Nếu nói Dương Đỉnh Du nguyên bản không muốn hợp tác cùng nàng, như vậy nàng ta không cần phải buông tha cho mấy quan khẩu ở phía trước. Nếu nói nàng ta muốn dùng cách thức này để mê hoặc Tất Quyền Ngọc, rồi sau đó cho Tất Quyền Ngọc một đòn trí mạng, như vậy nàng ta cũng không cần chọn Đồng Xuyên thành, bởi vì, cho dù phòng ngự của Đồng Xuyên thành kém hơn rất nhiều so với Hổ Khiếu thành, nhưng nó vẫn là một thành trì so với một Thiên Nhất môn hay địa phương khác, muốn tiến công vẫn phải trả một cái giá rất lớn. Huống chi nếu nàng ta muốn cho nàng một bất ngờ, để nàng thả lỏng cảnh giác, mới bắt nàng, láy theo thói quen dụng binh của Dương Đỉnh Du, sẽ không cho toàn quân oanh oanh liệt liệt tấn công như vậy, sẽ làm cho Tất Quyền Ngọc cảnh giác, mà sẽ lựa chọn đánh lén...
Cho nên, nàng nghĩ không rõ!
"Trừ phi đối phương đổi soái!" Cẩm Hà thu ánh mắt đang ở xa trở về, đặt trên khuôn mặt Tất Quyền Ngọc, ôn nhu nói.
Tất Quyền Ngọc gật đầu, đột nhiên cười cười, ánh mắt nhìn về phía xa cũng thu về, ánh mắt đã bị chém giết ở chiến trường gột rửa đến lợi hại, nay ôn nhu rơi trên mặt Cẩm Hà: "Cẩm Hà nói đúng, đương nhiên là đổi soái. Vô luận như thế nào, đây cũng không phải là phong cách của Dương Đỉnh Du. Ta từng nói, nếu nàng ta đổi ý, ta sẽ lấy mạng cả nhà nàng ta, xem ra nàng ta là thân bất do kỷ, hôm nay ta muốn nhìn xem, nay Viêm Sa quân là do ai suất lĩnh..."
Liên Khê đầy mặt hưng phấn, ở một bên nháo nói: "Cái gọi là cầm tặc trước nên cầm vương, bằng không, để ta cùng Đồng nhi đi bắt tướng lãnh của đối phương, trận này đương nhiên không cần đánh mà thắng!"
Tất Quyền Ngọc đều chỉnh khuôn mặt: "Khê nhi đây không phải là hồ nháo sao? Ngươi cũng biết, hai quân giao chiến không thể giống như đấu tranh trong võ lâm, nay đối phương có hơn sáu mươi vạn quân, ngươi nếu muốn trong vạn quân lấy thủ cấp chủ soái của bọn hắn, khó hơn lên trời. Cho dù công phu của ngươi cao cũng là phù du, bọn hắn chỉ cần mỗi người nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ để làm ngươi chết đuối,