Phượng Linh năm 812 qua tuần, mười lăm vạn quân Hà Xuyên vừa mới giúp đế quốc Phượng Linh bình định tây tuyến, trong quá trình từ Ngọc Long thành đi tới đông tuyến, đang đi tới Phong Quận thành đột nhiên thay đổi phương hướng, tấn công về hướng hoàng thành Phượng Linh. "Đội bạn" rốt cuộc cũng tháo xuống lớp khăn che mặt giả nhân giả nghĩa, lộ ra khuôn mặt tà ác chân thật, bọn họ dùng hành động thức tế để cho người trng thiên hạ biết thế nào là chân lý chính trị - không có bằng hữu vĩnh viễn chỉ có lợi ích là vĩnh viễn...
[Phượng Linh tạp đàm]
Hoàng thành Phượng Linh. Ngự thư phòng.
Phượng Bác ngồi trên long ỷ khắc Phượng Hoàng phi thiên, ánh mắt khốn cùng lướt qua mặt Võ sách. Sau đó nhìn ra ngoài đại môn có phong cách cổ xưa lại nghiêm trang, nhìn về một khoảng thiên không xa xôi mà trong suốt.
"Hồi bẩm hoàng thượng, người thân các tướng sĩ của Tứ Phương quân đoàn cùng Dũng Sĩ quân đoàn không biết đã đi đâu, trong phủ đệ chỉ còn vài nha hòa cùng nô tài! Còn có... Nam Cùng quân đoàn báo lại, phó tướng Tất Quyền Võ không hiểu vì sao đã mất tích. Tất Quyền Sinh từ lâu đã không có ở trong kinh thành..." Võ Sách khom người bẩm báo với Phượng Bác.
"Ha ha, Tất Quyền Ngọc quả nhiên lợi hại, cư nhiên có thể thần không biết quỷ không hay đem hậu cố chi ưu (những điều lo lắng) giải quyết hết thảy..." Phượng Bác cười đến thật bất đắc dĩ. Trên khuôn mặt trẻ tuổi của hắn, trong thời gian ngắn ngủi cư nhiên khắc lên lớp tan thương mệt mỏi.
"Bởi vậy có thể thấy được, Tất Quyền Ngọc sớm đã có tâm phản nghịch, cũng không phải là do chuyện gần đây, việc Tất Quyền Ngọc hồi kinh bị hoàng thượng mai phục, vì việc này vốn dĩ đã được bí mật an bài rất tốt!" Võ Sách oán giận nói.
"Tất Quyền Ngọc đào tẩu, Ảnh Diện đã bị hắn giết chết không còn một mảnh. Trẫm phái người đuổi theo ám sát, nguyên bản không thể đụng tới người của hắn, nay hắn đã trở về Tứ Phương quân đoàn ở phía đông. Thiết Thạch Khoan cũng bị hắn khống chế, hiện tại, Tứ Phương quân đoàn cùng Dũng Sĩ quân đoàn hợp lại thành toàn bộ đại quân phía đông, toàn bộ nằm trong tay hắn... Võ Sách. Tất Trạch Việt đã chết, những để lại cho trẫm một cái Trạch Việt quân đoàn cường hãn, Tất Quyền Ngọc cùng chúng ta đối đầu, một nửa binh lực của đế quốc nay trở thành quân địch... nay, ngươi nói... Trẫm nên làm cái gì bây giờ?" Phượng Bác buồn bã nói. Tất Quyền Ngọc từng là cái gai trong yết hầu của hắn, nay lại trở thành mọt cây đại đao trên đỉnh đầu của hắn, lúc nào cũng có thể lấy đầu của hắn.
"Hoàng thượng, vi thần vừa thu được cấp báo đến từ Hà Tây quân đoàn, là do Tiếu Trí lực tướng quân đưa tới, nữ nhi của Tiếu Trí Lực tướng quân Tiếu Tiểu, vốn là phó tướng dưới trướng Tất Quyền Ngọc, sau khi bết được Tất Quyền Ngọc có tâm phạm thượng, đã nhanh chóng thoát ly đông tuyến chạy trốn về hướng Hà Tây quân đoàn, thư nà của Tiếu Trí Lực tướng quân là vì biểu trung với Hoang thượng..." Võ Sách lấy thư từ trong ngực ra dâng cho Phượng Bác.
Phượng Bác nâng mắt, tiếp nhận thư tín, vội vàng mở ra, trên thư có ấn tín của Tiếu Trí Lực cùng Tiếu Tiểu. Trên Thư nói, Tất Quyền Ngọc phạm thượng nổi loạn, vi phạm đến đạo trung nghĩa, Hà Tây quân đoàn sẽ toàn lực kháng lại Xích Châu, tuy thời nghe theo hiệu lệnh của hoàng thượng!
"Nay, chúng ta có Hà Tây quân đoàn, Nam Cùng quân đoàn, còn có đội bạn Hà Xuyên, còn có vô số dân chúng, văn võ trong triều đều hướng về hoàng thượng, bộ binh đang gấp rút trưng binh, hơn nữa chúng ta khống chế được toàn toàn lương thảo, Tất Quyền Ngọc sau khi trở về đông tuyến, chúng ta cũng đã chặt đứt đoạn lương thảo cung cấp đến phía đông, đồng thời ở thông thương đã hạn chế số lượng giao dịch.. Tất Quyền Ngọc mặc dù có đại quân nhưng không có lương thảo cung ứng, không có quân lương cung cấp, đại quân của hắn chỉ có còn đường chết mà thôi, binh biến cũng chỉ là vấn đề thời gian!" Võ Sách vội vàng an ủi.
Phượng Bác nhìn mật tín trên tay, trong lòng bắt đầu ổn định lại, Tiếu Trí Lực lão tướng quân có thể nói là trung dũng với đế quốc, phụ tử hai người vẫn là trung với hắn.
Bất quá nghe Võ Sách nói xong vẫn không khỏi cười lạnh một tiếng: "Cả triều văn võ? Ha ha... Tiên hoàng từng nói, văn sự hỏi Tôn Yến, võ sự hỏi tất trạch Việt. nay, Tôn Yến bệnh nặng cáo lão hồi hương, Tất Trạch Việt đã chết. Thậm chí chân truyền hậu nhân của bọn họ, một ngời là Tôn thái hậu, chết trong đại hỏa ở hậu cung – hoặc có thể là nàng đã đào tẩu trong hỗn loạn, mà một cái Tất Quyền Ngọc, thanh niên tướng lãnh ưu tú nhất Phượng Linh, nay đã trở thành tử địch của trẫm. văn võ trong triều, ai có thể thắng được bọn họ? Về mặt lương thảo, nay trên tay hắn nắm vài thành trì ở Phía đông, nơi đó cũng có dân chúng cũng có lương thảo, hắn có thể chưng binh chưng lương!" Ánh mắt Phượng Bác thu về, dừng ở trên người Võ Sách, ánh mắt toàn bộ là tuyệt vọng.
"Đông tuyến đã khai chiến nửa năm, ít nhất một nửa dân chúng đã tha gia mang khẩu trốn về trung bộ, bọn họ không có ngân lượng, , hơn nửa lấy thanh niên trai tráng chiếm đa số, vừa hay có thể trở thành đối tượng trưng binh của chúng ta, mà đông tuyến liên tục xảy ra chiến loạn, đã bị Viêm Sa cướp sạch, nếu nói về lương thảo, chỉ sợ làm như thế nào cũng không thể dư ra, Hoàng thượng không cần lo nhiều." Võ Sách nói xong lại cuối mặt xuống, Hình thức trước mặt, nói như thế nào cũng không thể lạc quan.
"Chuyện tới nay đã không còn đường lui, Võ Sách, lấy năm vạn quân từ mười vạn binh Thần Sách Quân, từ Đông Bách suất lĩnh, hội hợp cùng mười lăm vạn quân Hà Xuyên, xâm nhập đông tuyến, áp chế Tất Quyền Ngọc. Lúc này kẻ thù bên ngoài còn có Viêm Sa, Tất Quyền Ngọc bị mắc kẹt ở chính giữa, đương nhiên bị tổn hại thảm trọng – Tất Quyền Ngọc nguy hiểm hơn Viêm Sa. Đồng thời truyền tin cho Tiếu Trí Lực, kêu hắn nhanh chóng ổn định tây tuyến, sau đó phái mười vạn binh tiếp viện đông tuyến, trận này không được phép thua." Phượng Bác hung hăn nói xong, ngón tay nắm chặt long ỷ.
"Vâng, Hoàng thượng! Vi thần lập tức đi làm!" Võ Sách nhận mệnh, đang muốn rời đi lại nghe một trận hô to gọi nhỏ từ bên ngoài truyền vào.
"Hoàng thượng... không tốt... hoàng thượng!" Binh lính vội vàng chạy vào, vừa chạy vừa hô lớn.
Nay Phượng Bác sợ nhất là âm thanh này, không khỏi vỗ mạnh vào án thượng, đứng thẳng dậy.
Võ Sách thấy sắc mặt hoàng thượng khó coi, vội vàng mắng binh lính mới chạy vào: "Có chuyện gì mà hô to gọi nhỏ? Không biết quy cũ trong cung hay sao?"
Nay Võ Sách là đại tướng quân quyền cao chức trọng, là tâm phúc bên người hoàng đế, binh lính này là một cái tham sự nhỏ, ngày xưa thấy hắn còn có chút sợ hãi, nhưng hôm nay, binh lính này còn không