Phượng Linh tháng 3 năm 812, Xích Châu Hồng Thành Tuyệt sau khi đại thắng thái tử Xích Châu, tiếp tục dẫn quân thẳng tiến đến hoàng thành.
"Vương gia! Sứ giả hoàng thành cầu kiến!" Hồng Thành Tuyệt cùng Tiếu Tiểu ngồi đối diện nhau, trên bàn là tấm bản đồ da dê của đại lục Phượng Linh.
"Nga?" Hồng Thành Tuyệt nhíu mày, cười lạnh một tiếng: "Cho hắn vào..."
"Vi thần tham kiến vương gia, vương gia an khang cát tường..." Người tới ba bước biến hai bước, lập tức bái hạ Hồng Thành Tuyệt.
"Nga? Chỉ sợ không muốn ta an khang cát tường mà là mong ta nhanh chóng quy thiên đi" Ánh mắt Hồng Thành Tuyệt xẹt qua trên mặt Hồng Thành Tuyệt, giọng nói tràn ngập mỉa mai chế nhạo.
Sứ giả nghe nhưng lời này của Hồng Thành Tuyệt có chút khó chịu, nhưng cung biết đang giải quyết chuyện trọng đại, vốn nên chịu chút khuất nhục, vì thế vội vàng chấp tay khom người: "Vương gia sao lại nói như thế, vi thần hôm nay đến là vì hoàng mệnh, tiêu trừ hiểu lầm với vương gia... vi thần lần này dến là đại biểu cho hoàng thượng, tâm thành ý mãn, còn chuẩn bị hậu lễ cho vương gia"
"Hiểu lầm? Hậu lễ? Nói ta nghe một chút..." Hồng Thành Tuyệt khẽ cười một tiếng, ngồi đoan chính lại, nhìn sứ giả.
Sứ giả nhẹ nhàng phất tay, tùy tùng bên cạnh đã vội tiến lên, mở ra chiếc hộp đang cầm trong tay...
Hồng Thành Tuyệt nhìn thoáng qua, hơi hơi nhíu mày: "Đây là ý gì?"
"Đây là thủ cấp của gian thần Trịnh Đồng Hòa, trước đây hoàng thượng cùng vương gia quả thật có chút hiểu lầm, hoàng thượng tin lời của gian thần, hiểu lầm vương gia, thái tử tuổi trẻ khí thịnh, chủ động thỉnh chiến, trong nhất thời cả triều thần đồng lòng đông ý, hoàng thựng cũng không tiện chống lại ý của triều thần, nhưng hoàng thượng vẫn canh cánh chuyện này ở trong lòng, luôn không tin vương gia sẽ làm chuyện như vậy, cho nên, nhanh chóng phái người đến thăm dò... kết quả phát hiện, Trịnh Đồng Hòa sau khi bị bắt, sớm đã phản bội, quy thuận Phượng Linh, lần này hắn trở về mục đích là muốn ly gián hoàng thượng cùng vương gia, đánh vỡ cục diện hòa thuận quân thần của ta đoàn kết đối ngoại. Nay Phượng Linh đang gặp chiến loạn, không rảnh chiếu cố hắn ta, Xích Châu ta nhân cơ hội, Phượng Linh cũng sợ hãi Hồng Thành quân nổi tiếng thiên hạ của Xích Châu ta, cho nên sử dụng ám chiêu... vương gia minh giám, nay hoàng thượng đã điều tra rõ chân tướng, đang muốn tả trong sạch cho vương gia, đồng thời trị tội kẻ đấu sỏ, thái tử thân là thái tử một quốc lại không biết suy nghĩ chu toàn, làm việc qua loa, lần này đại bại, bỏ mạng tại Lạc Đà sơn âu cũng là gieo gió gặp bão.... Mà Trịnh Đồng Hòa cấu kết ngoại quốc ly gián quân thần là tử tội..."
"Ân... Có chút ý tứ..." Hồng Thành Tuyệt nâng mi, phất phất tay: "Bất quá, đại nhân ngài quên rồi, Hồng Thành gia ta bây giờ là thiên hạ của nữ nhân, bên cạnh Hồng Thành Tuyệt đầ là nữ quyến, đối với cái gì mà thủ cấp mau chảy đầm đìa có chút nhìn không quen, ngươi đừng dọa hư các nữ nhân của bổn vương chứ... nhanh chóng mang ra ngoài đi!"
Sứ giả bất đắc dĩ, vội vàng phất tay, cho tùy tùng mang thủ cấp của Trịnh Đồng Hòa đi ra ngoài. Sau đó bày ra khuôn mặt lấy lòng nói: "Lễ vật thứ hai, tất nhiễn, sẽ không làm cho vương gia không vừa mắt..."
Hồng Thành Tuyệt cũng không nói lời nào. Ánh mắt dừng trên tay sứ giả - tùy tùng bên cạnh hắn thân thủ cầm văn thư trên tay hắn, nhìn nhìn Hồng Thành Tuyệt, sau đó mở ra.
"Từ khi khi khai quốc đến nay, Hồng Thành Tuyệt Bạch Đà Thành, tướng lãnh đều ưu tú, hàng năm trấn giữ đông tuyến ta, đem cường địch Phượng Linh đẩy ra ngoài Tây Phượng Quan, vì bảo hộ Xích Châu ta lập công lao hạng mã, đặc biệt sắc phong Hồng Thành vương gia làm Đông Đô vương, thưởng cho Tiểu Tây thành, Giáp Vách thành..." Sứ giả nghiêm trang đọc xong, hai tay phủng văn thư, thật cẩn trọng dâng lên cho Hồng Thành Tuyệt.
"Tốt lắm, bổn vương đã biết, bổn vương lập tức phái người đi cai quản Tiểu Tây thành, Giáp Vách thành. Nơi này cũng bổn vương cung không tiện, lại đang không ở vương phủ, không tiện đãi khách, mời đại nhân tự nhiên đi" Hồng Thành Tuyệt nghe xong, tiếp nhận văn thư, cũng không nhìn đến sứ giả kia.
"Vi thần... còn có một chuyện..." Sứ giả nom nớp lo sợ, nhưng chung quy vẫn mở miệng.
"Có việc gì cứ nói thẳng." Hồng Thành Tuyệt đem văn thư kia đặt lên bàn, giương mắt nhìn sứ giả. Nàng đương nhiên biết sứ giả muốn hỏi nàng cái gì, nhưng trong lòng lại thấy buồn cười – trong thiên hạ tại sao là có người buồn cười như vậy?
Cục diện bây giờ đã như vậy, cho nàng hai thành trì, liền muốn nàng lui binh? Kia chẳng phải là nói nhảm hay sao?
"Vương gia khi nào trở về Bạch Đà thành?" Sứ giả vẫn mở miệng hỏi.
"Nay hoa sơn rực rỡ, đúng là thời điểm tốt để du xuân. Nếu đã ra ngoài, thì phải đi một vòng... ngươi lui xuống đi, ta còn có chuyện quan trọng cần làm" Hồng Thành Tuyệt cũng không cùng hắn dài dòng, phất tay tỏ vẻ nàng không muốn cùng hắn nói chuyện nữa.
Sứ giả bất đắc dĩ, cũng sợ Hồng Thành Tuyệt trở mặt, sẽ lấy mạng hắn, chỉ có thể ảm đạm lui ra, chỉ sợ ngày hôm nay hắn đến cộng với việc giao ra hai thành trì cũng không chiếm được phần tốt.
Đợi cho sứ giả lui ra ngoài, Tiếu Tiểu mới cười nói: "Giải quyết thật đơn giản, có được tiểu Tây thành cùng Giáp Vách thành cũng không cần dụng công, bên hoàng thượng cũng thật ghê gớm, trực tiếp đưa qua"
Hồng Thành Tuyệt thân thủ cầm tay Tiếu Tiểu: "Bảo bối ngốc của ta, muốn ta dẫn quân đi tiếp quản Tiểu Tây thành thật ra là muốn kéo dài thời gian ta đến hoàng thành, cho hắn cơ hội thở dốc, hơn nữa tặng lễ bất hòa, từ xưa đi lãnh đất phong, đều không thể mang theo đại quân, như vậy, nếu ta chỉ mang theo vài người đi, chỉ sợ bọn họ đã vì ta mà chuẩn bị tốt cạm bẫy, chờ ta chui vào, huống chi bây giờ ta tiếp nhận hai tòa thành này cộng với Bạch Đà thành, cai quan ba tòa thành khó hơn một tòa thành nhiều. Nay hoàng đế xuất ra chiêu này, khả năng cũng đã sớm biết không thu phục được ta, nhưng đưa ra chiêu này, thật sự là có khả năng lập bẫy cho ta chui vào... Nay chúng ta lấy công đại thủ, nhanh chống thực hiện, đây mới là ý nghĩa chủ yếu"
Tiếu Tiểu sửng sốt, ánh mắt on nhu nhìn Hồng Thành Tuyệt: "Trong thiên hạ, người có thể sánh vai cùng Hồng Thành Tuyệt chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay..."
"Ta nghĩ... hết thảy đều là vì gặp được nàng.... Vì để gặp được nàng, nên ta mới trở thành Hồng Thành vương gia của Bạch Đà thành, vì bảo vệ nàng, ta tất nhiên phải trở thành người trong thiên hạ khó ai sánh bằng, vì để nàng khoái hoạt, nên ta mới trở thành người rất hiểu phong nguyệt... bảo bối của ta, ta vì nàng mà sinh ra..." Hồng Thành Tuyệt cười ngất, dùng gậy đánh rắn, một phen lời ngon tiếng ngọt đã được nói