Phượng Linh năm 804, tháng 10, thân thể Hoàng thượng càng lúc càng kém. Văn võ đại thần đã bắt đầu bàn tán chuyện hậu cung, trong đó đáng để người suy tư đó là, An Quận Vương Phượng Tường người có võ công tốt nhất, thuần thục binh pháp nhất, cũng là người thông minh lanh lợi nhất đang thân cận với Hiền phi. Mà Hiền phi chính là ái nữ của tả tướng Tôn đại nhân. Trong lòng chúng đại tuần đều bắt đầu so đo, không biết trong đó có hay không cất giấu ý tứ gì. Người Tôn gia ủng hộ là An Quận Vương?
Cuối tháng mười có đại tuần dâng tấu đòi phế Thái tử lập Phượng Tường. Hắn cho rằng, muốn lập Thái tử, phải lập người có tài năng trác tuyệt mới có thể thống trị đế quốc cường đại hơn.
Hoàng thượng nộ hỏa công tâm, thổ huyết ngay trên buổi thượng triều, làm cả triều văn võ cả kinh. Lúc bãi triều, Hoàng thượng chỉ nói việc phế lập Thái tử sẽ bàn lại ở buổi thượng triều sau.
Nhưng việc phế lập Thái tử lại khắc sâu trong lòng chúng văn võ, phàm là văn võ đều đã bắt đầu xem hướng gió, muốn hiểu được thế cục trong cung. Hình thức càng thêm gấp gáp.
Lát sau, có người đến bái phỏng Tôn phủ, đối với Tôn Yến nói: "Nay thân mình Hoàng thượng không tốt, ta nghĩ đến, Thái tử tuổi còn nhỏ, không thích hợp kế thừa đại thống, An Quận Vương cũng có tư chất đế vương, mà Hiền phi nương nương đọc đủ loại thi thư, An Quận Vương lại cùng Hiền phi nương nương thân cận, nay chúng ta dâng tấu, phế lập Thái tử, nếu thành công, liền thỉnh Hoàng thượng phong Hiền phi nương nương làm dưỡng mẫu của Thái tử, dạy dỗ Thái tử điện hạ. Ngày sau khi Thái tử đăng cơ, Hiền phi nương nương chính là mẫu nghi thiên hạ..."
Tôn Yến vung mạnh tay: "Còn ra thể thống gì! Phế lập Thái tử là đại sự quốc gia. Há có thể là trò đùa... " Liền đem đại thần kia đuổi ra ngoài.
Đại thần đó thiết nghĩ, Tôn Yến là phụ thân của Hiền phi, mặc dù có tâm tư đó nhưng nói rõ ra cũng không tốt, chắc vẫn còn ẩn tình ở phía sau, liền tự đi làm tốt, Tôn Yến tuy rằng không nói, nhưng sẽ nhớ kỹ phần ân tình này.
Tôn Yến ở trong phủ đứng ngồi không yên. Trong lòng lại đặt ra một trăm dấu hỏi. Không rõ Cẩm Hà như thế nào lại cùng Phượng Tường thân cận như vậy, đến mức ảnh hưởng đến triều chính... Chuyện tình trong hậu cung, một động tác một ánh mắt, cũng không thể dính vào... Vốn dĩ, Cẩm Hà không phải là người không biết suy nghĩ như vậy a! Suy nghĩ nữa ngày cũng không được kết quả gì.
Hoàng thượng sau khi hồi cung, liền triệu thái y vào xem, Hoàng thượng hỏi: "Trẫm còn bao nhiêu ngày?"
Thái y vội vàng quỳ xuống: "Hoàng thượng hòng phúc tề thiên, đương nhiên vô ngại!"
"Trẫm biết thân thể của trẫm không trụ được bao lâu nữa, trẫm nói thật, trẫm là hoàng đế Phượng Linh, còn nhiều việt cần phải giải quyết." Hoàng thượng nói.
"Còn hai ba tháng nữa..." Thái y run giọng nói.
"Trẫm hiểu được, đi xuống đi" Hoàng thượng thở dài một tiếng nói.
Thái y lui ra ngoài, Hoàng thượng vừa mới nhắm mắt, liền nghe thái giám bẩm báo: "Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương đến xem ngài!"
"Hoàng thượng!" Hoàng hậu hành lễ với Hoàng thượng một cái, sau đó đi đến trước giường: "Chuyện tình trên buổi thượng triều hôm nay, nô tỳ đã nghe được. Chúng thần tử thực không làm cho người bớt lo"
"Kia cũng là do trẫm năm đó khư khư cố chấp... " Hoàng thượng thở dài một tiếng nói. Trong lòng hắn yêu nhất là Thục phi, nàng đi, hắn nghĩ sẽ đem vị trí này giao lại cho con trai nàng, xem như đây là điều duy nhất hắn có thể làm vì nàng...
"Ý tứ Hoàng thượng là?" Hoàng hậu trong lòng cả kinh, hiếm khi Hoàng thượng có khẩu khí mềm yếu như vậy, hay thật sự cảm thấy lực bất tòng tâm, có ý tứ phế lập thái tử?
"Đế quốc này, cần người tài năng để cai trị, nay trẫm đã không được. Thái ý nói, ta chỉ còn hai ba tháng nữa." Hoàng thượng thở dài nói.
"Hoàng thượng là thân thiên tử, tự nhiên vô ngại. Việc phế lập, nô tỳ thiết nghĩ không nên quá lo lắng, chỉ là việc cỏn con trong triều đình, bất quá trong hậu cung An Quận Vương cùng Hiền phi thân cận mà thôi, chỉ sợ việc này còn có nguyên nhân ở hậu cung, Hiền phi là nhi nữ của Tôn đại nhân, những người này có thể là do Tôn Yến sai sử.... Nô tỳ chấp quản hậu cung, đối với ba vị hoàng tử cũng có chút hiểu biết, Phượng Tường không thể nào có tài năng xuất chúng như vậy, nô tỳ thiết nghĩ có quan hệ lợi ích trong đó..." Hoàng hậu thở dài một tiếng. Xem ra Quỳnh phi cùng Hiền phi thật sự hành động, nàng chỉ cần nói thêm một chút là tốt rồi.
Hoàng thượng thở dài một tiếng nói, nhắm hai mắt lại: "Ngươi lui xuống trước đi, trẫm mệt mỏi, nghỉ ngơi trong chốc lát."
"Nô tỳ cáo lui"
Đợi khi Hoàng hậu lui ra, Hoàng thượng lúc này mới mở mắt, trong lòng có chút loạn, Tôn gia thật sự có ý tứ như vậy? Tôn Cẩm Hà thật sự ủng hộ Phượng Tường? Có phải hay không hắn chưa từng đến gặp nàng để nàng ở hậu cung không có tiếng tăm gì là sai lầm rồi...
Hoàng thượng vịn mép giường đứng lên, kêu người đến: "Bãi giá, Huệ Hoa cung"
Ở Huệ Hoa cung, Cẩm Hà đang cùng An Quận Vương Phượng Tường chơi cờ.
"Hoàng thượng giá lâm!" Âm thanh mảnh khảnh của thái giám rất xa truyền tới.
Cẩm Hà cùng Phượng Tường vội vàng từ vị trí của mình đứng dậy, đi đến cửa nghênh đón, cúi đầu nói: "Không biết Hoàng thượng giá lâm, nô tỳ không thể đón tiếp từ xa. Hi vọng Hoàng thượng thứ tội!"
"Không cần đa lễ. Đều lui đi!" Hoàng thượng phất phất tay cho thái giám cùng cung nữ bên người Hiền phi lui ra ngoài. Ánh mắt Phượng Tường nhìn Cẩm Hà, sau đó cung kính nói: "Nhi thần xin cáo lui!" Sau đó cũng lui ra ngoài.
Căn phòng to lớn như vậy, chỉ còn lại hai người, im lặng có chút đáng sợ. Vào cung được một năm, đây là lần thứ hai hai người gặp mặt.
Hoàng thượng ngồi xuống vị trí chủ vị, Cẩm Hà rót trà cho hắn. Trong lòng âm thầm đoán, Hoàng đế hôm nay đến, không biết có mục đích gì!
Hoàng thượng nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng trên người Cẩm Hà - thân mìn đơn bạc, so với phi tần của hắn, quần áo càng thêm thanh lịch, dung nhan không tô son phấn, da thịt trắng nõn, trong hậu cung không có ai có thể sánh bằng, vẻ đẹp làm cho người ta cảm thấy thoải mái: "Vào cung đã hơn một năm, Huệ Hoa cung quá lạnh lẽo, ngươi có trách trẫm chưa từng đến gặp ngươi?"
Cẩm Hà cười nói: "Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, đương nhiên phải lấy quốc sự làm trọng. Cẩm Hà cũng thích sự thanh tịnh,