Cẩm Hà cho cung nữ lui xuống, phân phó cho các nàng tự đi làm việc của mình, nàng đọc sách uống trà, không được làm phiền nàng. Cung nữ liền giúp Thái hậu thắp đèn, châm trà, sau đó lui ra.
Nhất thời, Hiếu Thanh cung to như vậy liền trống trơn đãng đãng, Cẩm Hà tương tư thành họa tâm, trở nên bực tức - sắc trời đã bắt đầu u ám. Cửa của hậu cung cũng sắp đóng lại, lẽ ra, nàng ấy cũng nên đến đây chứ...
Sau ngày ngày tưởng niệm, ở thời khắc gặp lại phá lệ kích động, Cẩm Hà rốt cuộc ngồi không yên nữa, đứng dậy muốn ra ngoài xem, nhưng lại thấy không thích hợp, nàng lại ngồi trở lại, không còn cách nào khác ngoài việc uống trà đọc sách, trong đầu lóe ra tất cả ý niệm, đến cuối cùng lại quy thành một cái kết - Quyền Ngọc a, chờ ngươi tới đây, xem ta hảo hảo phạt ngươi như thế nào! Làm ta chờ lâu như vậy!
Trời rốt cuộc cũng tối, thời gian trôi qua đặc biệt chậm. Cẩm Hà cầm chén trà, nhìn phiến môn đang đóng - cửa không khóa, để nàng ấy có thể dễ dàng đi vào!
'Chi dát' một tiếng, âm thanh đẩy cửa nhẹ nhàng, tâm Cẩm Hà cũng theo đó nhảy dựng lên, cảm giác giống như đã chờ đợi cả ngàn năm, đem tâm thanh xuân của nàng chờ đợi thành khô héo, rồi sau đó chờ đợi được nàng ấy, vì thế tỏa ra ánh sáng mùa xuân... Ánh mắt Cẩm Hà không tự chủ dừng trên người cung nữ mới đẩy cửa vào....
Cung trang xanh nhạt, dáng người thon dài, ngón tay tinh tế mà lực lượng đang đặt trên cửa...
Mái tóc được ngân trâm cố định trên đầu, dung nhan Quyền Ngọc hiện ra rõ ràng, trong mắt hẹp dài híp lại giống như nhất uông hồ sâu, môi mỏng đỏ mộng hơi hơi giơ lên mang theo chút điểm nghịch ngợm cười - ước chừng chưa ai xem qua thời điểm nàng ấy mặc nữ trang, như cung trang này trong hai năm Cẩm Hà đã xem đến phát chán, nhưng thời khắc này, Cẩm Hà trong lòng vẫn không nhịn được kích động...
Là nàng muốn nàng ấy mặc nữ trang tới gặp nàng... Nàng muốn xem thử thời điểm nàng ấy mặc nữ trang sẽ có bộ dạng khuynh quốc khuynh thành gì mà nay thấy được, lại hối hận - nữ tử mĩ mạo như vậy, đi đến đâu đều nguy hiểm! Chính nàng đã xem qua mĩ nhân đẹp nhất trong cung, nhưng liếc mắt một cái trông thấy nàng ấy, liền xuất hiện ra vô số rung động...
Tỷ như nhớ đến đêm đó, bộ dáng kích tình của nàng ấy...
Cẩm Hà thở dài một tiếng... nàng lại suy nghĩ cái gì đâu? Tựa hồ khi nhìn thấy nàng ấy, nàng luôn không thể tự hỏi một cách bình thường được!
Tất Quyền Ngọc quay đầu đóng của, cài lại then chốt, nụ cười nghịch ngợm vẫn như cũ giữ ở trên môi, nguyên bản cái mũi anh tuấn của nàng lại hơi hơi nhíu lại, rất là đáng yêu: "Ngươi hại ta... Cái váy này mặc vào rất phiền toái, đi lâu như vậy mới đi đến được đây!"
Cẩm Hà xem bộ dáng kia của nàng ấy, thật sự là vừa tức giận vừa buồn cười, nửa muốn ôm nàng ấy lại muốn phạt nàng ấy, trong lòng các loại tình cảm ôm ấp nhất nhất vọt lên trên, cuối cùng hận không thể một ngụm cắn chết nàng ấy...
Quyền Ngọc hướng Cẩm Hà đi tới: "Ngươi tức giận cái gì đâu? Nhìn thấy ta không vui?"
Cẩm Hà liếc mắt một cái hận đi qua, người đã muốn đứng dậy, hai bước đi đến trước mặt Quyền Ngọc, đem nàng ấy kéo xuống, một ngụm cắn xuống đầu vai của nàng ấy!
Cẩm Hà thật vất vả phát một hơi hết tất cả bực tức trong lòng, lại đau lòng, kéo áo nàng ấy xuống, hiện ra dấu răng do chính nàng cắn. Hoàn hảo, so với lần cắn đầu tiên thì lực yếu hơn rất nhiều. Phát tiết xong, Cẩm Hà thế này mới ôm nàng: "Ta rất nhớ ngươi... Ước gì đem ngươi ăn, ngươi sẽ thấy sẽ không rời bỏ ta..."
Quyền Ngọc vừa nghe... Aiz, trong những lời này, không biết cất giấu bao nhiêu chua xót đâu?
Tình yêu của người khác, có thể tự do quang mịn chính đại. Phụ thân vốn thích Cẩm Hà, thời điểm nàng trở về vào một năm trước, nghe Cẩm Hà nói, phụ thân nói với Tôn đại nhân là nàng có hôn ước, lúc ấy không hiểu được về sau nghĩ lại mới biết, tất nhiên là vì phụ thân nghĩ nàng thân là nữ nhi, cho nên mới tìm cớ để từ chối....
Nếu nàng không phải là nữ tử, có lẽ nhiều năm trước, hai người đã định hôn nhân, như thế nào sẽ có viễn cảnh hôm nay?
Nhớ tới, quả nhiên là tạo hóa trêu người! Hai người bị bắt phân biệt, Cẩm Hà bị bắt vào cung, nay nhìn lại, lẫn nữa gặp lại, lại như thế nào khó khăn. Mà trong lòng Cẩm Hà tự nhiên cất giấu bao nhiêu ủy khuất....
Quyền Ngọc thân thủ đem Cẩm Hà gắt gao ôm: "Sẽ không rời bỏ ngươi, như thế nào cũng sẽ không ly khai... Ta muốn cả đời cùng một một chỗ với ngươi..."
Cẩm Hà lại nhoẻn miệng cười: "Như thế nào cùng một chỗ với ta? Ta là Thái hậu, ngươi lại là thần tử của ta, nay thiên hạ này là thiên hạ của ta, nhưng một ngày kia, Hoàng thượng lớn lên, ta không làm chủ được thì làm sao bây giờ?"
Tất Quyền Ngọc sủng nịch hôn lên miệng nàng: "Kia vô phương, đến lúc đó, ước chừng võ công của ta đã có thể tùy ý ra vào hoàng cung này, ngày ngày đều sẽ tới gặp ngươi! Hàng đêm đều ủng ngươi đi vào giấc ngủ!"
Cẩm Hà tựa vào bả vai Quyền Ngọc, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Quyền Ngọc, ngươi biết không? Ta nghĩ ta nhớ Bạc Băng Hà, nhớ những ngày ngươi dẫn ta đi bắt cua, nhớ ở tường thành đầu đường, ngươi đánh nhau nháo sự, ta châm ngòi thổi gió, ta không thích thâm cung này, ta tình nguyện cùng ngươi phóng ngựa biên cương..."
Tất Quyền Ngọc nhẹ nhành vuốt ve lưng nàng: "Đem thiên hạ nắm trong tay, ngươi không vui sao?"
"Không thích! Ta chỉ muốn yêu ngươi! Chỉ cần có ngươi, thế giới của ta liền đầy đủ, cung ngươi ở cùng một chỗ, không cần chia lìa, đó là cuộc sống mà ta hướng tới!" Cẩm Hà tựa cào vai Quyền Ngọc, môi nhẹ nhàng ở trên cổ Quyền Ngọc hôn. Trên da thịt trắng nõn có chút mùi thản nhiên, làm cho Cẩm Hà lưu luyến không rời.
"Kia chờ Hoàng thượng có thể tự xử lý công việc, ngươi liền quy ẩn, đến lúc đó, ta đem ngươi xuất cung, không bao giờ quản chuyện triều đình nữa.... Được không.... Ngô... Uống... Đừng cắn, nhột..."
"Ta biết ngươi sẽ không để cho ta chết già trong cung! Ta không sợ hãi... bất quá, ta nghĩ ta muốn ngươi,...." Cẩm Hà cắn lỗ ta Quyền Ngọc, thổi khí, trong giọng nói mang theo dục vọng, loại ám muội này, làm hai người ngừng hẳn trong lúc nói