Liên Khê cùng Liên Đồng vội vàng chuẩn bị cho hoa trang, tháng năm hoa trang được khai mạc một cách long trọng, dựa theo kế hoạch mà Liên Khê bày ra, bắt đầu từ tập tranh tinh mỹ, đến cái long trọng gọi là mốt trang phục, trong nháy mắt hoa trang nhanh chóng trở thành tiệm may xa hoa nhất Phượng Linh, các quan to quý nhân phải sở hữu ít nhất hai bộ y phục mới gọi là có mặt mũi. Đương nhiên, nói đi cũng phải nói lại, trang phục được mọi người chú ý đến như vậy đều nhờ vào tập tranh "Người mẫu" đầy tinh mỹ.
Nếu thật sự nói như vậy, thì đại đa số người vẫn không thể nhận, dựa theo cách nói của Liên Khê đó là khái niệm mở rộng, làm cho tất cả mọi người biết, những cái tốt nhất của hoa trang, trước nhất là về ý tưởng thiết kế, sức tưởng tượng tuyệt hảo, mà sức tưởng tượng này được thông qua từ lực lượng xa hoa nhất kinh thành chính là các họa sư cung đình cùng các thi nhân, vẽ những người xinh đẹp nhất đế quốc để làm thành tập tranh, thể hiện sự cực độ xa hoa cùng tiền vệ lý nhiệm...
Ngươi cảm thấy y phục này rất khó coi phải không? Là do ngươi không có mắt thẩm mỹ, ngươi không thấy các nương nương trong cung điều mặc như thế này à?
Ngươi cảm thấy y phục này hoàn toàn đi ngược lại với truyền thống có phải hay không? Đó là do ngươi không có kiến thức, ngươi không thấy Tất Quyền Ngọc đại tướng quân cũng mặc như thế à? Mà Tất đại tướng quân chính là tướng quân trẻ tuổi nhất đế quốc - tuổi trẻ nhất, trước nhất vệ!
Hoa trang kinh doanh thật thành công, trong lúc nhất thời, Liên Đồng cùng Liên Khê đem phần quà cưới, từ Liên gia bố trang lập nghiệp, người kinh doanh trong toàn bộ đại lục cũng không ai có thể vượt mặt được phẩm bài xa xỉ này.
"Hoàng Thượng... Hoa trang của hai vị phu nhân Tất gia, Hoàng Thượng cũng biết chứ?" Võ Sách đứng bên cạnh người Hoàng Thượng, khom người hỏi. Về chuyện hoa trang của hai nữ nhân của Tất Quyền Ngọc, sớm đã gây ồn ào huyên náo, Võ Sách cẩn thận suy nghĩ, hôm nay là cơ hội tốt để hắn thực hiện ý niệm trong đầu.
"Chuyện tình lớn như thế, Trẫm sao lại không biết?" Hoàng Thượng cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục viết chữ.
"Các nương nương trong hậu cung căn bản không nên xuất đầu lộ diện, làm ảnh hưởng đến thanh danh của Tiên hoàng, nay lại đi làm cái gì mà người mẫu cho Tất gia... Hoàng Thượng... Cái này không hợp với lễ tiết, ảnh hưởng xấu đến tôn nghiêm của hoàng tộc!" Võ Sách vừa nói, vừa nhìn Hoàng Thượng chấm mực, bắt đầu viết chữ.
"Còn gì nữa không? Ngươi nói hết một lần đi!" Hoàng Thượng thả bút, nghiêng đầu nhìn hắn.
Võ Sách thấy Hoàng Thượng thực sự nghe hắn nói, liền lập tức sửa sang lại một chút ý nghĩ nói: "Nay, quan to quý nhân khắp hoàng thành đều điên cuồng truy phủng hoa trang, nguyện ý trả giá gấp mười thậm chí gấp trăm lần cho một bộ y phục - Tất gia làm như vậy, không phải là đang cỗ vũ mọi người phung phí? Đế quốc nay tuy rằng phồn hoa hưng thịnh nhưng phải biết tiết kiệm, đó chính là di huấn của các lão tổ tiên để lại, nay lại quật khởi lên cổ uy phong tà khí, không hợp với truyền thống tiết kiệm, huống chi đế quốc có quy định, phàm là thần tử thì không được phép theo thương, để tránh việc quan thương cấu kết, trộm lậu thuế khoán, chèn ép đồng hương, tạo thành cạnh tranh không tốt. Vi thần nghĩ, chuyện này vô luận là như thế nào cũng không phải chuyện nhỏ, Hoàng Thượng có thể hay không ngăn lại một chút?" Võ Sách khom người nói.
"Nói xong rồi?" Hoàng Thượng cười nghiêng đầu nhìn hắn.
"Vi thần nói xong!" Võ Sách khẽ nhíu mày, tiểu Hoàng Thượng tuy còn nhỏ nhưng đôi lúc Võ Sách cũng không nhìn thấu được suy nghĩ của hắn.
"Võ Sách, trẫm biết một mảnh trung tâm của ngươi, đều là vì đế quốc vì trẫm, trong lòng trẫm hiểu được. Võ Sách a, trẫm tuy rằng chỉ mới mười hai tuổi, nhưng ngồi trên vị trí hoàng đế này cũng đã ba năm, khi những hài tử khác còn đang nháo sự đánh nhau trên đường, thì trẫm còn đang đọc tấu chương, khi những hài tử khác còn đang ở trong vòng tay che chở của phụ mẫu thì trẫm đã mất đi song thân, bị mẫu hậu mang theo xử lý quốc sự, trẫm không phải tiểu hài tử bình thường, cho nên Võ Sách, ngươi cũng đừng nghĩ trẫm là tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu cái gì cũng không biết" Tiểu Hoàng đế thở dài nói.
"Vi thần chưa từng xem Hoàng Thượng là tiểu hài tử. Thần biết Hoàng Thượng vất vả!" Hoàng Thành đương nhiên vẫn là Hoàng Thượng, cho dù là một tiểu hài tử nhỏ tuổi cũng là Hoàng Thượng, hài tử hoàng tộc ngay từ nhỏ đã được giáo dục không giống với người thường, mưa dầm thấm đất chuyện trong hoàng cung, mưa dầm thấm đất về chuyện thiên hạ đế quốc, mười hai tuổi đương nhiên đã không còn là tiểu hài tử.
"Như vậy trẫm nói cho ngươi biết, chuyện tình lần này của Tất gia, mẫu hậu đã cùng ta nói qua, hỏi qua ý kiến của trẫm, trẫm cùng mẫu hậu nói chuyện một hồi, mẫu hậu cũng nói giống ngươi, đều đem mọi chuyện nói ra, chỉ là có chút khác, mẫu hậu còn nói điều mà ngươi chưa nói đến" Hoàng đế mỉm cười nhìn Võ Sách.
"Còn điều gì a?" Võ Sách đầy bụng nghi vấn.
"Chuyện hậu cung phi tần xuất đầu lộ diện quả thật không nên, nhưng thứ nhất có thể lấy thể diện hoàng cung thân thiết với dân, vả lại, các mẫu phi ở trong hậu cung cũng không có làm gì, cho các nàng chút việc làm, xem như sau này còn có cái để tưởng niệm... "
Lúc Hoàng Thượng định nói tiếp, nhớ đến lúc Thái hậu nắm tay hắn nói: "Hoàng Thượng cũng biết, nữ nhân trong hậu cung là như thế nào? Không có việc làm, không có tương lai, không có sinh khí, thậm chí là không có sinh mệnh.... Nếu có thể phóng cho các nàng một con đường sống, thì đó là tích đức?" Đương nhiên, những lời này không thể nói với ngoại thần, Phượng Bác không hiểu được nguyên do trong đó, nhưng Phượng Bác biết, trong hậu cung, nữ nhân điên loạn, nữ nhân tự sát... Đều có! Các nàng tự tử trước đó không phải là muốn đi theo tiên hoàng, mà là muốn nói: "Ta muốn ra ngoài..."
Cho nên, Phượng Bác có thể hiểu câu nói của mẫu hậu 'Phóng cho các nàng một con đường sống!". Các nàng cả đời cũng không thể rời khỏi cung, sinh lộ của các nàng chính là khiến các nàng ở trong hậu hậu cung tìm một chút khoái hoạt, làm người mẫu cũng được, chơi mạt chược cũng tốt...
"Nhưng Hoàng Thượng...." Nhưng Võ Sách cảm thấy lý do này có chút gượng ép.
"Nữ nhân hậu cung, chính là nữ nhân của hoàng tộc ta, là việc nhà của trẫm, ngươi không cần quan tâm!" Phượng Bác đánh gãy lời của Võ Sách, là một hoàng đế, hắn không cần phải giải thích nhiều lời với một thị vệ.
"Vâng, Hoàng Thượng! " Võ Sách thất bại. Lời của Hoàng Thượng là vàng là ngọc.
"Về vấn đề cạnh tranh bất lương, lấy thân thế hoa trang của nàng, ai có thể cùng nàng cạnh tranh? Nguyên bản Liên gia bố trang không phải nơi ai cũng có thể so sánh, với lại hoa trang này, là do Liên gia bố trang tỉ mỉ tạo ra, người khác cho dù muốn cạnh tranh cũng không có năng lực. Cho nên vấn đề cạnh tranh ác tính cũng không tồn tại. Mà Liên gia bố trang chính là sản nghiệp của Liên gia, là của hồi môn của hai vị phu nhân Tất gia, tuy hai vị tiểu thư Liên gia là phu nhân Tất gia, nhưng Tất Quyền Ngọc cũng không tham dự, cũng không được xem là đại thần teo thương. Trên thực tế, đối với hoa trang, Thái hậu cũng nói, sẽ giám thị nhiều hơn, thuế của người khác là một tầng, nhưng của hoa trang là ba tầng, ở hoa trang, chúng