"Hổ Khiếu thành thất thủ!" Lâm triều, hoàng đế nắm chặt quân báo, sắc mặt có chút đen lại. Ánh mắt hắn đảo qua văn thần võ tướng trên đại điện, nhưng không ai có gan đáp lại. Ánh mắt nóng rực nhất thời rơi trên người đứng đầu hàng võ tướng - Tất Trạch Việt. Tất Trạch Việt hôm nay chỉ cúi đầu không nói gì - chủ soái thủ thành là hài tử của hắn a.
Trên thực tế, mấy năm gần đây, Tất Trạch Việt tướng quân ngày càng yên lặng, vô luận là khi Tất Quyền Ngọc trở thành đại tướng quân của Tứ Phương quân đoàn, trong tay nắm giữ quân đội mở ra đường thông thiên, hay là lúc kiến công ở Đông tuyến, được mọi người dân Phượng Linh ca tụng là chiến thần, Tất Trạch Việt tướng quân vẫn cúi đầu, biểu hiện cho người khác cảm thấy tâm cao khí ngang...
Cho nên, trong hoàng thành, không ai không biết, Tất tướng quân sẽ không bao giờ được sủng mà kiêu... Mà sau khi Hổ Khiếu thành thất thủ, Tất Trạch Việt lại vô cùng bình tĩnh, làm cho mọi người lãnh hội được, cái gì là không siểm nịnh không kêu ngạo, không quan tâm hơn thua...
"Được rồi... Trẫm cần yên tĩnh một chút... Các khanh có ý kiến hay biện pháp nào, cứ viết vào tấu chương, chỉ cần là chủ ý tốt liền có thưởng." Tiểu hoàng đế vung cánh tay, bãi triều...
Bên ngoài Kiều Minh cung, Tất Trạch Việt ngẩng đầu nhìn trời, khóe môi hiện ra chút tươi cười...
Lễ quốc công Tôn Yến bước tới, nhẹ nhàng chấp tay: "Một phen nhìn trời này của Trạch Việt huynh quả là hưng trí!"
Tất Trạch Việt nhìn Tôn Yến, mỉm cười, đặt lên tay hắn, lắc đầu: "Khuyển tử mới bao nhiêu? Mới hai mươi mà thôi, từ xưa đến nay có vị tướng quân nào mới hai mươi tuổi mà bất bại? Hắn chiến bại là nên, nếu hắn không bại trận ta mới lo lắng..."
Tôn Yến nhìn Tất Trạch Việt, trong lòng hiểu rõ, vỗ vỗ bả vai hắn - quan hệ của hai người này không phải bình thường, một người đứng đầu văn thần, một người đứng đầu võ tướng, quốc gia đại sự đều do hai người thường xuyên thảo luận, góc nhìn từ hai phía văn võ đương nhiên không giống nhau, sinh ra sự bái phục lãn nhau, nhưng nguyên nhân là cho hai người thân thiết nhất hiện tại cũng là vấn đề hai người không thể nói ra khỏi miệng - quan hệ của Cẩm Hà cùng Quyền Ngọc...
Quan hệ này tuy rằng không thể để cho người khác biết, có lẽ suốt đời cũng không thể lấy thân phận thông gia để đối mặt, nhưng dưới đáy lòng hai người đều hiểu rõ, chuyện này là thật...
Mà Tôn Yến người được xung là người có mưu trí nhất cả nước như thế nào lại không hiểu ý tứ của Tất Trạch Việt, từ xưa đến nay chỉ cần tướng quân nào công cao hơn chủ, bách chiến bách thắng nếu không chết trên chiến thắng thì cũng chết dưới tay của đế vương. Tất Quyền Ngọc thuận buồm xuôi gió từ tiểu binh lên làm đại tướng quân vẫn chưa lần nào thất bại, đồng thời trở thành hình mẫu cho thiếu niên ở đế quốc, cũng dễ dàng trở thành một thanh lợi kiếm vô khiên trong tay đế vương, nhưng một khi đã dùng qua, lúc lợi kiếm trở nên vô dụng, đế vương có thể vì tránh làm tổn hại đến bản thân mà hủy đi nó...
Cho nên thà để thanh kiếm có một lỗ hỏng còn hơn trở thành một lợi khí bất cần khiên...
"Thái hậu nàng... Có khỏe không..." Tất Trạch Việt có chút đông cứng khi nói về đề tài này - trong lòng Tất Trạch Việt Tôn Cẩm Hà là Thái hậu đương triều, nhưng cũng là con dâu của hắn...
"Mấy ngày trước có đến gặp nàng, vẫn rất tốt, chỉ là có chút nhớ đến chiến sự ở phía đông..." Âm thanh của Tôn Yến nhẹ một chút, mấy ngày trước gặp qua Cẩm Hà đã thấy nàng gày đi, là một người phụ thân, hắn đương nhiên biết nàng đàn tưởng niệm điều gì, nhưng đó lại cố tình không thể để lộ ra ánh sáng.
"Khi Quyền Ngọc đưa thư báo, đồng thời cũng đưa thư nhà..." Tất Trạch Việt từ trong tay áo bào lấy ra một phong thơ đưa cho Tôn Yến.
Tôn Yến vội vàng nhận lấy, giữ thật kĩ. Đây được xem là thư nhà, nhưng thư nhà này chính là đưa cho nữ nhân của Tất Quyền Ngọc, Tôn thái hậu. Từ lúc Tất Quyền Ngọc đến đông tuyến cũng đã được nửa năm, mỗi khi gửi quân báo luôn kèm theo thư nhà gửi cho Tất Trạch Việt, muốn Tất Trạch Việt đưa cho Tôn Yến để Tôn Yến đưa cho Cẩm Hà - người đưa quân báo không thể nhập cung, huống chi sao có thể gặp qua được thái hậu đương triều..
"Trạch Việt huynh nghĩ, lần này Hoàng thượng sẽ giải quyết như thế nào?" Tôn Yến sau khi nhận xong 'thư nhà' liền mở miệng hỏi.
"Một trận đại chiến ở Hổ Khiếu thành, quân ta từ năm mươi vạn quân giảm xuống còn bốn mươi vạn, rồi sau đó được bổ sung thêm từ binh lực dự bị, chiến lực không thay đổi. Dương Đỉnh Du có tám mươi vạn đại quân nhưng mất nửa năm mới có thể công hạ được Hổ Khiếu thành, đầy không phải là chiến tích kiêu nhân gì, đông tuyến giao cho Thiết Thạch Khoan tướng quân là tốt rồi, Hoàng thành bên này chỉ cần bảo trì tốt lương thảo cung ứng, bảo trì bổ sung tân binh, thì bất bình tĩnh theo dõi tình hình mới tốt. Dù sau tây tuyến cũng đã khai chiến, Hồ Lô trấn cũng không phải trọng trấn khó lường gì, mất cũng đã mất, nhưng ba mươi vạn quân Xích Châu Thanh Hà tần công Ngọc Long thành, Tiếu Trí lực muốn bảo vệ tốt thành trì thì có chút khó khăn. Dù sau sức chiến đấu của Hà Tây quân đoàn không thể so sánh với Dũng Sĩ quân đoàn được. Bên nàng càn căng thẳng hơn..." Tất Trạch Việt nói.
"Nam Cùng quân đoàn có mười vạn quân" Tôn Yến nhắc nhở nói.
Tất Trạch Việt hừ một tiếng nói: "Càng là thời khắc này, Nam Cùng quân đoàn càng không nên hàn động thiếu suy nghĩ"
Tôn Yến hiểu rõ cười, vỗ vỗ bả vai Tất Trạch Việt: "Chứng kiến lượt đồng... Bất quá chúng ta có thể mượn binh Hà Xuyên, không cần tấn công Viêm Sa, cũng không cần đối kháng Hồ Lô trấn, chỉ cần phóng ra từ Tây Phương sợ mạch, cắn đuôi Thanh Hà, làm cho Thanh Hà trở thành ốc không mang nổi mình ốc, sau đó Tiếu Trí Lực chỉ cần đối phó Hồng Thành Tuyệt, vậy thì tốt rồi"
"Cứ dâng tấu chương như vậy. Bây giờ thế cục bất lợi, rất cần châm chước... "
Hai người bàn bạc xong, Tất Trạch Việt trở về